"Sao phải vội chứ? Nếu nhanh quá thì sẽ hỏng việc." Lâm Thành Nhân liếc anh ta rồi ung dung đáp lại.
Lâm Thành Nhân vừa dứt lời, Tiêu Minh Cảnh đã nhíu mày, anh ta khế suy nghĩ một chốc rồi lập tức hiểu ý anh.
Lâm Thành Nhân đang đợi thời cơ tốt nhất, nếu hành động sớm thì Hạ Hòe sẽ nghi ngờ và lo anh tranh giành mảnh đất, mất nhiều hơn được.
"Cậu chủ Nhân nghĩ khi nào là thời cơ tốt nhất?" Tiêu Minh Cảnh vừa dứt lời thì bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hướng về phía văn phòng càng gần.
Lâm Thành Nhân mỉm cười đặt cây bút trong tay xuống, đi đến trước mặt Tiêu Minh Cảnh rồi vỗ vai anh ta nhìn về phía cửa văn phòng: "Thời cơ đến rồi đây."
"Cậu chủ!" Thiên Cơ bước vào với vẻ mặt hưng phấn. Tiêu Minh Cảnh nhìn Thiên Cơ và món đồ trên tay anh ta thì bỗng nhiên hiểu ý mỉm cười. "Đồ đâu?" Lâm Thành Nhân chìa tay ra. Thiên Cơ sực nhớ đến điều gì, cười ngây ngô hai tiếng rồi đưa tài liệu trong tay cho anh.
Lâm Thành Nhân đọc hai trang rồi ném tài liệu cho Tiêu Minh Cảnh, vừa đi vừa nói: "Đây là tình huống nộp thuế mấy năm gần đây của tập đoàn Huỳnh Bảo, nếu cậu chủ Cảnh không ngại thì đọc kỹ xem sao."
Tiêu Minh Cảnh nhíu mày đọc từng tờ một, càng xem càng kinh hãi.
Anh ta phát hiện mình càng phải cẩn thận khi đối mặt với Lâm Thành Nhân, anh là một người có lòng dạ sâu không lường được. Lâm Thành Nhân có thể lấy được tình hình nộp thuế của một doanh nghiệp gia tộc khổng lồ như thế, quả là... không thể khinh thường!
Trong mấy năm gần đây, tổng số tiền trốn thuế của tập đoàn Huỳnh Bảo đã lên đến ba mươi tư tỷ. Nếu công bố khoản nợ này với bên ngoài, đừng nói là đánh sập tập đoàn Huỳnh Bảo, cho dù khiến nó vĩnh viễn không thể trở mình thì cũng dễ như trở bàn tay!
Nhưng Lâm Thành Nhân cho anh ta xem tập tài liệu này chỉ vì mượn dao giết người mà thôi.
Tiêu Minh Cảnh cười khẽ, thầm khen Lâm Thành Nhân cao tay. Làm một chuyện là làm, làm hai chuyện cũng là làm.
Tốt lắm!
Tiêu Minh Cảnh nheo mắt, sự u ám dâng trào trong hốc mắt. Nếu đã thế thì anh ta sẽ làm đến cùng!
Tiêu Minh Cảnh giơ tài liệu trong tay lên, ánh mắt đầy ý cười: "Sau khi quay về, tôi sẽ gọi điện cho tổng giám đốc Hòe để nói chuyện mảnh đất."
Lâm Thành Nhân gật đầu nhìn Tiêu Minh Cảnh rời đi.
Khi người thông minh nói chuyện với nhau, chỉ cần vài câu là hiểu, không cần tốn nhiều thời gian và công sức.
Nhưng thỉnh thoảng cũng phải đề phòng những người thông minh quá mức thế này.
"Cậu chủ, miếng đất trống đó rất tốt đấy! Anh cầm miếng thịt to như thế để bẫy nhà họ Hạ, nhỡ đâu..." Thiên Cơ nhìn Lâm Thành Nhân, sốt ruột
nói.
"Yên tâm, vẫn còn Tiêu Minh Cảnh ngăn phía trước mà. Cậu tưởng anh ta không có ý gì với mảnh đất đó chắc?"
"Vậy mà cậu chủ còn tiết lộ cho anh ta nhiều như thế ư? Đến lúc đó, nếu anh ta cắn ngược chúng ta thì sao ạ?"
Lâm Thành Nhân cười khẽ. Tiêu Minh Cảnh không ngốc, sẽ không bao giờ cắn ngược anh. Nếu anh ta làm thế sau khi nhà họ Hạ thất thế, có khi nhà họ Hạ sẽ hận anh ta thấu xương, Tiêu Minh Cảnh khôn khéo sẽ không làm như vậy.
Về phần miếng đất, anh cho đấy nhưng anh phải nắm được nhà họ
Hạ!
Anh muốn miếng đất, cũng muốn tập đoàn Huỳnh Bảo.
Có thể lấy được cả cá và tay gấu nhưng chỉ xem bạn làm thế nào thôi.
Tiêu Minh Cảnh ra khỏi tập đoàn Khánh An, ngồi vào con Land Rover của mình. Anh ta ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập sự lạnh lẽo.
Tuy Lâm Thành Nhân lợi dụng anh ta nhưng anh ta cũng đang lợi dụng Lâm Thành Nhân cơ mà!
Thương trường như chiến trường, không có bạn bè hay kẻ địch vĩnh
viễn.
Bây giờ anh ta và Lâm Thành Nhân đang ở cùng một phe, nhưng sau này chắc chắn họ sẽ đối lập với nhau vì lợi ích của mình.
Tiêu Minh Cảnh đánh giá cao Lâm Thành Nhân, đây là một trong số ít đối thủ mà anh ta muốn so tài.
Sau khi xử lý xong chuyện nhà họ Hạ thì có lẽ cuộc chiến giữa anh ta và Lâm Thành Nhân cũng sẽ dần bắt đầu.
Khi nghĩ đến đây, trong đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Minh Cảnh xuất hiện sự hưng phấn rõ rệt!
Tuy nhiên bây giờ phải giải quyết Hạ Hòe trước đã, không dễ gì để khiến tên cáo già đó tự sa vào bẫy.
Tiêu Minh Cảnh nhếch miệng lấy điện thoại ra gọi, sau đó hãng giọng nói: "Tổng giám đốc Hòe, không biết tối nay ông có rảnh không? Tôi định mời ông ăn một bữa cơm."
"Ăn cơm thì thôi, chắc cậu chủ Cảnh định nói chuyện miếng đất với tôi nhỉ?" Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười sang sảng.
"Tổng giám đốc Hòe không hổ là bậc lão làng đã tung hoành giới kinh doanh nhiều năm, vừa nói đã hiểu rồi! Vậy chúng ta không nói bóng gió nữa, tổng giám đốc Hòe đã suy nghĩ kỹ về miếng đất đó chưa?"
"Chuyện này ấy à..." Hạ Hòe do dự một chút. Tiêu Minh Cảnh nhếch môi, trong đôi mắt hẹp dài cuồn cuộn sóng ngầm: "Tổng giám đốc Hòe có thấy bất mãn với điều gì không?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!