Ông nói, dù sao cũng là con gái ruột của mình, cho dù cô ta có làm sai chuyện gì thì ông cũng phải bảo vệ cô.
Linh.
Chỉ cần có ông ở đó, Lâm Thành Nhân cũng không dám ra tay với Vân
Ở ngoài cửa, sau khi Tiêu Minh Cảnh nghe xong những lời này thì chậm rãi rời khỏi tập đoàn Huỳnh Bảo.
Thật thú vị. Kịch hay sẽ từ từ bắt đầu.
"A lô, anh Lâm đây mới vừa ra khỏi tập đoàn Huỳnh Bảo, người yêu nhỏ của anh đã về nhà tố cáo rồi."
Tiêu Minh Cảnh cười kinh bỉ, nói đùa.
"Cuộc nói chuyện thế nào?"
"Cũng không tệ lắm. Con cáo già này còn muốn ép giá xuống. May có con gái quý giá của ông ta xông vào đúng lúc, nếu không tôi thật sự không biết phải tiếp tục như thế nào."
Đầu dây bên kia truyền tới một trận cười khẽ.
Tiêu Minh Cảnh bĩu môi một cái: " Tiếp theo đều giao cho anh."
"Được."
Lâm Thành Nhân nói rồi cúp điện thoại.
Ngón tay gõ ở trên bàn, động tác lặp đi lặp lại, đôi mắt anh hơi nheo lại,
não bộ nhanh chóng suy nghĩ.
Tiếp theo đến lượt anh diễn vở kịch này rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai, thành phố Đà Lạt lại chấn động một phen.
Tập đoàn nhà họ Tiêu bán đấu giá khu đất giá trị một tỷ đồng trong nă m nay. Khu này là khu vực tốt nhất trong thành phố. Nếu phát triển được nó chắc chắn sẽ kiếm được số tiền lớn.
Một trận cuồng phong bão tố nổi lên
Ngay sau khi tờ báo ra mắt,tất cả các doanh nghiệp chỉ cần có chút thực lực đều thèm muốn khu đất vàng này.
Hạ Hòe tức giận khi nhìn thấy tờ báo.
Ngày hôm qua, Tiêu Minh Cảnh còn có một cuộc nói chuyện vui vẻ với mình, cho biết mảnh đất này còn chưa được công bố ra ngoài, rất ít người biết. Vậy mà trong nháy mắt, bây giờ tất cả mọi người đều biết.
Hạ Hòe tức giận đến mức đập vỡ kính.
Một tỉ.
Nó đúng là đòi hỏi nhiều.
Bây giờ, tin tức đã bị rò rỉ. Việc sở hữu mảnh đất này với giá một tỉ đơn giản là chuyện nhẹ nhàng.
y.
Hạ Hòe giận dữ, cầm điện thoại lên gọi cho Tiêu Minh Cảnh.
Tiêu Minh Cảnh vừa ăn sáng vừa nhíu mày khi nhìn thấy tờ báo.
Anh cũng là mới nhìn thấy tin tức qua tờ báo.
Phương pháp của Lâm Thành Nhân ... Chậc chậc.
Anh lắc đầu một cái, thật hèn hạ.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên, anh cầm lên xem thử, do dự bắt má
"Anh Tiêu, anh xem báo hôm nay chưa?” Hạ Hòe nén giận nói từng chữ
một.
Tiêu Minh Cảnh nhướng mày, nhếch khóe miệng, nhưng giọng nói lại cự c kỳ chân thành," Ông Hạ. Tôi vừa mới xem báo, đang muốn gọi điện cho ông thì ông đã gọi tới."
t."
"Tôi thực sự không tiết lộ tin tức này. Tôi phải giải thích với anh một chú
"Thật không? Vậy anh Tiêu nói thử cho tôi nghe, ngoài tôi và anh thì còn ai biết tin tức này."
"Lâm Thành Nhân."
"Lúc đầu tôi tìm đến anh ta, nhưng chúng tôi không thống nhất được giá cả nên không vui mà đi về. Tôi cũng không nghĩ tới anh ta lại làm như vậ y." vẻ mặt Tiêu Minh Cảnh đau khổ.
Hạ Hòe im lặng, Tiêu Minh Cảnh nói tiếp" Ông Hạ, ông nghĩ xem, hôm qua chúng ta nói chuyện vui vẻ như vậy, làm sao tôi có thể công bố tin tức nà y ra ngoài trong nháy mắt như vậy chứ. Đó không phải tự tát vào mặt mình sao."
Hạ Hòe nghĩ, Tiêu Minh Cảnh nói không sai. Ngày hôm qua đã chuẩn bị đưa ra quyết định cuối cùng. Nếu không phải Hạ Vân Linh đột nhiên xông tới thì mọi chuyện sẽ không như thế này.
Vân Linh?
Hạ Hòe giật mình. Trong lòng dâng lên một ý nghĩ, nhưng lập tức bị ông đè xuống.
Không thể nào. Con gái của ông chả lẽ ông lại không hiểu rõ.
Cô không thể vì một người đàn ông mà hại cha mình.
"Vậy anh Tiêu, bây giờ phải làm sao?” Ông ta nhất định phải giành được mảnh đất này, bằng bất cứ giá nào.
Tiêu Minh Cảnh khó xử: " Ông Hạ, chúng ta đều là người làm ăn...Tất cả
là vì lợi ích, bây giờ tin tức đã lộ ra, cái giá kia..."
Anh dừng lại, đầu dây bên kia cười kinh bỉ," Được. Tôi hiểu ý anh Tiêu."
Tiêu Minh Cảnh nhếch mép một cái, cúp máy.
Anh đúng là một diễn viên bẩm sinh. Không làm diễn viên đúng là phí cho diễn xuất hoàn hảo này.
Dù sao khu đất đó là của Lâm Thành Nhân. Đến lúc đó, toàn bộ tiền mà Hạ Hòe trả đều vào túi Lâm Thành Nhân. Còn anh, chỉ việc ngồi không hưởng
lộc.
Loại giao dịch lợi nhuận này, chỉ có ngu mới không làm.
Tại nhà hàng mà lần trước Lưu Họa Y và Lâm Thành Nhân cùng nhau xuất hiện, có một chiếc Land Rover dừng ở lối vào nhà hàng, người đàn ông ngồi trong xe chỉnh sửa tóc tai, quần áo ngay ngắn trước khi xuống xe, đeo kí nh râm rồi cầm bó hoa hồng ở ghế phụ lái, xuống xe.
Vừa vào nhà hàng, Thiên Phong nhìn thấy cô gái mình gặp lần trước.
Anh nhíu mày, ở cùng Lâm Thành Nhân nhiều năm như vậy, anh đã gặp rất nhiều người đẹp, loại vẻ đẹp bình thường này thật khó coi.
Ánh mắt thâm trầm, anh bước về quầy lễ tân.
Bông hồng đỏ hấp dẫn đột nhiên xuất hiện trước mặt người phụ nữ, cô ta kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Tôi?” Cô chỉ vào chính mình. Nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ mặt si mê.
Một người đàn ông đẹp trai như vậy tặng hoa cho cô. Không thể tin được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!