Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Ác Ma Sủng Thê - Lưu Họa Y - Lâm Thành Nhân (FULL)

 

Đôi mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ say sưa, ngay cả có một người vào trong phòng cũng không phát hiện ra. 

Lâm Thành Nhân xách hộp cơm đi vào, thấy cô nghiêng đầu còn tưởng cô không muốn gặp lại mình. 

Trong lòng có chút không vừa lòng. 

Mình cũng đã giúp cô ấy trừng phạt tên đàn ông kia, giúp cô ấy báo thù. Cô ấy lại còn bày sắc mặt ra cho mình nhìn. 

Đột nhiên bỏ hộp cơm xuống, người Lưu Họa Y run lên, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt đầy giận dỗi của Lâm Thành Nhân. 

"Sao anh lại đến đây?" 

Nghe giọng của cô đi. Sao anh lại đến đây? Rốt cuộc là cô không muốn thấy anh tới mức nào cơ chứ? 

"Ăn cơm." 

Lưu Họa Y bĩu môi một cái, từ từ ngồi dậy. 

Mấy ngày nữa là có thể xuất viện, vết thương trên đầu cũng đã lành rồi. Đến lúc đó làm kiểu tra toàn diện xác định không có di chứng là có thể xuất 

viện. 

Lưu Họa Y mở hộp cơm ra, lập tức xụ mặt xuống. 

Mỗi ngày không phải là cải xanh và đậu hũ thì chính là dưa leo và cà rốt. Cô ăn đến sắp ói ra rồi. 

Đều do bác sĩ đó. Nói gì mà không thể ăn quá nhiều dầu mỡ, không 

 

được ăn thức ăn mặn. 

nào. 

Cho nên từ khi cô nằm viện tới nay, chưa được ăn một miếng thịt 

Lâm Thành Nhân thấy khuôn mặt cô như cha mẹ chết, lại không chịu động đũa, nhướng mày: "Sao cô không ăn?" 

Lưu Họa Y ném bát đũa xuống, vẻ mặt cầu xin buồn bã nói: “Tôi muốn 

وو 

ăn thịt...” 

Lâm Thành Nhân bất ngờ, khóe môi hơi nhếch lên. 

Anh lại cầm bát đũa đặt vào trong tay cô, nhẹ giọng nói: “Cô ăn cơm trước đi, đợi cô xuất viện rồi tôi sẽ đưa cô đi ăn thịt.” 

Mắt Lưu Họa Y sáng lên: “Thật sao?” 

Lâm Thành Nhân chắc như đinh đóng cột nói: “Thật mà.” không chỉ là ăn mỗi thịt, cô còn muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, chẳng lẽ ngay cả chút yêu cầu nhỏ nhặt ấy mà Lâm Thành Nhân cũng không đáp ứng được cho cô. 

Lưu Thanh Yến bưng bát cơm lên ăn từ từ. Tâm trạng của Lâm Thành Nhân rất tốt. Cảm giác thỏa mãn này tỏa ra từ sâu tận đáy lòng. 

Anh kéo ghế đến ngồi cạnh cô, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi tìm được người đàn ông đêm hôm đó rồi.” 

Cơ thể Lưu Họa Y run rẩy buông bát đũa rồi cúi đầu thấp xuống. Lâm Thành Nhân thấy cô im lặng, lại nói tiếp: “Tôi biết người sai khiến là ai.” 

Lưu Thanh Yến quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào anh. 

Lâm Thành Nhân mím môi, không nói nữa. 

Bỗng nhiên Lưu Họa Y cười khẩy, quay đầu đi. 

Biết? Anh ta biết thì đã sao chứ? Anh luôn luôn cưng chiều cô ta. Làm 

sao có thể tổn thương cô ta được chứ. 

Lưu Họa Y đập bể bát cơm rơi xuống đất, lạnh lùng nói: “Đi ra 

ngoài.” 

chú. 

Đồ ăn rơi vãi trên đất, nhìn qua thì cực kỳ dơ bẩn . 

Lâm Thành Nhân chán nản, tại sao cô lại vô duyên vô cớ phát cáu 

Không phải lúc nãy tâm trạng vẫn còn rất tốt sao?. Còn nói với anh là 

muốn ăn thịt. Trong chớp mắt đã lật mặt. 

Cô tưởng cô đang hát cải lương hay sao? 

Lâm Thành Nhân tức giận trừng mắt với Lưu Họa Y, đá cửa đi ra. 

Tiêu Minh Cảnh đi tới trước mặt Lâm Thành Nhân, nhìn thấy anh nổi giận đùng đùng thì lông mày hơi nhếch lên. 

Xem ra cậu Lâm đây vừa phải nếm mùi nhục nhã rồi. 

“Anh tới đây làm gì?” Lâm Thành Nhân mặt đầy tức giận. 

Tiêu Minh Cảnh giơ lên một túi hoa quả trong tay mình: “Được người 

ta nhờ đến thăm bệnh nhân.” 

Lâm Thành Nhân mím môi, hừ lạnh một tiếng. 

Tiêu Minh Cảnh đẩy cửa phòng ra nhìn thấy một đống bừa bộn đầy đất, không khỏi nhíu mày, buông thứ đồ trong tay xuống, xoay người đi tìm cô lao công giúp dọn dẹp sạch sẽ căn phòng. 

Lưu Họa Y vẫn không nhúc nhích, giả chết nằm ở trên giường. 

Đợi sau khi cô lao công dọn dẹp xong rồi, Tiêu Minh Cảnh mới ngồi bên cạnh giường bệnh. 

Từ trong túi quả lấy ra một quả cam to bắt đầu lột vỏ, sau khi lột xong liền đưa cho Lưu Họa Y: “Cô không ăn cơm thì dù sao cũng phải ăn chút hoa quả chứ.” 

Lưu Họa Y nhận lấy, hơi hơi cúi đầu nói tiếng cảm ơn. 

Tiêu Minh Cảnh người ta không trêu chọc cô, cô cũng không nên vì 

chuyện không vui của mình mà chút giận lên người khác. 

“Mỗi ngày anh đều đến thăm tôi, cảm ơn anh nhé.” Cô cắn một 

miếng cam, thật sự rất ngọt. 

Tiêu Minh Cảnh cười khẽ: “Thanh Lạc bảo tôi tới đây.” 

“Cậu ấy biết rồi sao?” 

Anh ta lắc đầu: “Tôi nói cho em ấy biết cô bị ngã từ trên lầu xuống. 

Nhiều ngày như vậy mà cô không đi học, muốn giấu cũng không giấu được, tôi thuận miệng nói bừa một câu. 

Lưu Họa Y gật đầu, anh ta nói rất có lý. 

Chắc hẳn là Thanh Lạc sẽ ầm ĩ nháo nhào muốn tới thăm cô nhưng bị 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!