"Mày tên gì?" Anh ta đột nhiên lên tiếng, người đàn ông lập tức trả lời: "Vương... Vương Hổ."
Tiêu Minh Cảnh cười khẩy, Vương Hổ cũng bắt đầu run rẩy cả người. "Nghe nói mày còn rất thích chơi. Mày xem những đạo cụ tạo đặc biệt sắp xếp cho mày có hợp khẩu vị không?"
Loại người lăn lộn trên thương trường như họ, không có một chút thủ đoạn, là không thể nào.
Cách tốt nhất để trừng phạt một người không phải là để anh ta sống, cũng chẳng phải là giết chết anh ta. Mà là để anh ta sống không được chết cũng không xong.
Để anh ta sống mãi mãi trong đau khổ.
Vương Hổ lắc đầu thật mạnh, khuôn mặt mếu máo.
"Khi nào Lâm Thành Nhân mới đến?" Tiêu Minh Cảnh nghiêng đầu, vừa dứt lời người phía sau vẫn chưa kịp trả lời, thì đã nghe được tiếng phanh xe vội vàng truyền tới từ dưới lầu.
Tiêu Minh Cảnh cong môi, Vương Hồ giương mắt nhìn một cái, lại là một người đàn ông đi vào.
mặt.
Người đàn ông này càng khiến anh ta sợ hãi hơn so với người trước
Cả người anh phát ra khí lạnh khiến gã ta không dám đến gần một bước. Nếu dám đến gần một bước thì có lẽ sẽ bị biến thành băng. "Chính là anh ta?" Lâm Thành Nhân nhíu mày nhìn tên đàn ông gan nhỏ như chuột này.
Tiêu Minh Cảnh gật đầu.
Lâm Thành Nhân nheo mắt lại, đột nhiên bật cười. Chính là người trước mắt này, ăn gan hùm mật gấu lại dám động vào người phụ nữ của Lâm Thành Nhân.
Tiêu Minh Cảnh kinh ngạc một chút, nổi da gà đầy người.
Cảm giác rất kỳ lạ. Tà ác.
Tiêu Minh Cảnh im lặng, nhìn Lâm Thành Nhân cười tươi như ma quỷ. Anh ta lắc đầu một cái.
Người này bị điên rồi à?
"Những thứ này thật không tệ." Anh nhấc chân, đưa tay sờ đạo cụ treo trên vách tường.
lân.
Mỗi lần anh chạm vào một cái, cả người Vương Hổ đều run rẩy một
Trên tay Lâm Thành Nhân lắc lắc một cái roi da, Vương Hổ co cả người lại, hai chân bị doạ đến nhũn ra.
"Nói, là ai sai mày làm."
Vương Hồ kinh ngạc, vẻ mặt đưa đám: "Tôi không biết. Đó chính là một người phụ nữ."
Đến bây giờ anh ta cũng không dám giấu giếm bất cứ chuyện gì. Sớm biết có kết quả như thế này, lúc đầu đánh chết gã cũng không dám nhận làm việc này.
"Phụ nữ nào? Tên gì?"
"Tôi... tôi không biết. Vóc dáng người phụ nữ đó rất xinh đẹp" Người anh ta run rẩy, trợn to đôi mặt đầy hoảng sợ.
Lâm Thành Nhân mím môi, móc hai tấm ảnh từ trong túi ra ném trước mặt anh ta.
này."
"Hai người phụ nữ này, người nào sai người làm việc đấy?"
Tay Vương Hổ run run chỉ vào hình của Hạ Vân Linh: "Cái này... cái
Nhìn theo ngón tay gã, đôi mắt Tiêu Minh Cảnh và Lâm Thành Nhân cùng lạnh đi.
Quả nhiên là cô ta.
Lâm Thành Nhân cắn răng nghiến lợi.
"Cô ta còn bảo mày làm gì?"
"Còn, còn bảo tôi... Tìm người. Bảo tôi tìm bảy tám người đàn ông luân phiên người phụ nữ đó." Cổ Vương Hổ cũng đã bắt đầu run rẩy.
Tiêu Minh Cảnh giơ chân đạp một cái.
"Tên khốn nạn."
Anh ta muốn giấu không cho Lâm Thành Nhân và Lưu Họa Y biết chuyện này, bây giờ lại bị cái tên khốn kiếp không có đầu óc này nói ra hết.
kia."
si."
Lâm Thành Nhân nheo mắt lại: "Vậy đêm hôm đó mày..."
"Tôi không có. Tôi không có. Tôi thề. Tôi không chạm vào người phụ nữ
Anh ta vội vàng nói, chỉ sợ mình nói chậm một chút sẽ bị xử tử.
Đột nhiên Lâm Thành Nhân vỗ bàn một cái, nổi giận nói: "Vô liêm
Con đĩ này dám ra tay ngay dưới mí mắt anh.
Lúc đầu mình đã quá tin tưởng cô ta.
Khiến cô ta gây tổn thương cho Lưu Họa Y lần nữa. Anh đã nói qua, trừ anh ra thì không ai có thể động người phụ nữ Lưu Họa Y này.
Khoé miệng Lâm Thành Nhân lộ ra một nụ cười lạnh, mắt nhìn xung quanh một vòng, nói với người phía sau: "Chơi với nó thật tốt vào. Phải dùng hết những công cụ này một lần."
"Nếu mày thích chơi như vậy. Tao sẽ bảo những anh em của tao cùng chơi với mày."
Cả người Vương Hổ chấn động một cái, mấy người đàn ông ở sau lưng cũng đã nhào tới.
Tiêu Minh Cảnh nghiêng đầu sang một bên rồi lắc đầu thở dài: Tội lỗi. Tội lỗi."
Một đám đàn ông khoẻ mạnh đè Vương Hổ xuống, mười mấy cái tay không ngừng sờ loạn trên người hẳn.
Vương Hổ buồn nôn.
Anh thích chơi phụ nữ, nhưng mà cho tới bây giờ cũng chưa từng bị đàn ông chơi qua.
Trong phòng truyền ra tiếng kêu the thé chói tai và cầu xin tha thứ hoà làm một.
Trong bóng tối lộ ra vẻ rất thê lương.
Lâm Thành Nhân đứng dậy, vỗ bụi trên người : "Không chơi chết là được."
Một đám người nhận được lệnh, cười dâm đãng nhào tới.
Cái gì mà cây nến, rồi roi da, còng tay tất cả đều dùng trên người Vương Hổ một lần.
Tiêu Minh Cảnh đứng ở cửa yên lặng mắng Lâm Thành Nhân biến thái.
Anh ta hình như đã quên rằng căn phòng "Tra tấn" này là do mình sắp хёр...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!