Tiêu Minh Cảnh cười mỉm: “Tôi là anh trai của Thanh Lạc. Chúng ta đã từng gặp nhau trong bữa tiệc sinh nhật của con bé.”
Lưu Họa Y suy nghĩ một lúc, trong đầu hiện lên dáng vẻ quyến rũ ác độc của anh ta vào hôm đó, thế nhưng bây giờ trên người anh ta lại tỏa ra một nguồn năng lượng ấm áp mà cô không thể gọi rõ là gì.
Hóa ra là anh trai của Thanh Lạc...
“Tôi nhớ ra rồi... Anh là Tiêu Minh Cảnh.” Lưu Họa Y gật đầu một cái,
Tiêu Minh Cảnh khẽ cười: “Đúng rồi.”
on.
“Cảm ơn...” Cổ họng vẫn còn khản đặc, cô nói với anh ta một câu cảm
Anh ta nhướng mày, đặt cô nằm ngay ngắn trên giường rồi đắp kín chăn cho cô: “Cảm ơn vì tôi đã cứu cô hay cảm ơn vì đã cho cô uống nước?”
Lưu Họa Y chớp chớp mắt: “Cả hai.”
Tiêu Minh Cảnh cười một cái: “Tôi đã báo cho Lâm Thành Nhân rồi, cậu ta cũng sắp đến rồi đấy. Cô có biết là ai đã ra tay không?”
Lưu Họa Y gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu. Tiêu Minh Cảnh nhìn cô bằng vẻ mặt nghi hoặc.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi không có bằng chứng...”
Tiêu Minh Cảnh lập tức hiểu ý cô. Cô biết là ai đã ra tay với mình nhưng lại không có bằng chứng để cáo buộc kẻ đó.
“Tại sao anh lại... xuất hiện ở đó?” Cổ họng khô khốc, Lưu Họa Y cố gắng nói một câu.
“Tôi có việc cần giải quyết ở gần đó, thấy sau khi cô rẽ vào con hẻm tối đen như mực kia thì có một người đàn ông đi theo cô. Tôi thấy tình hình có vẻ không ổn nên cũng đi theo hai người.” Anh ta nói, rồi đột nhiên nở nụ cười: “Lúc đó tôi còn sợ mình nhận nhầm người, vì dù sao chúng ta cũng mới chỉ gặp nhau một lần thôi.”
Lưu Họa Y gật đầu một cái, trong lòng thầm biết ơn.
Nếu không có anh ta, chắc chắn cô đã lành ít dữ nhiều. Nghĩ đến chuyện kia, ánh mắt cô sa sầm. Dường như Tiêu Minh Cảnh biết cô đang nghĩ gì nên nói: “Đừng nghĩ ngợi nhiều, cô chưa bị...”
“Tôi biết mà.” Cô cắt ngang lời anh ta. Bản thân cô có thể cảm nhận được mình chưa bị gã đàn ông đó cưỡng hiếp. Nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng ghê tởm. Dường như cái cảm giác gã đàn ông đó đang cắn mút cổ mình
vẫn còn đọng lại khiến cô vô cùng buồn nôn.
Tiêu Minh Cảnh mím môi: “Tôi chỉ nói với Lâm Thành Nhân rằng cô bị thương, còn những chuyện khác thì tôi không đề cập đến.”
Lưu Họa Y gật đầu, nhìn anh ta cười một cái: “Cảm ơn anh.” Cô quay đầu đi, đau thương tràn ngập trong đáy mắt.
Bầu không khí im lặng trong nháy mắt, cả hai người đều có chút lúng túng.
Tiêu Minh Cảnh hằng giọng một cái: “Tôi ra ngoài xem xem Lâm Thành Nhân đến chưa, cô nghỉ ngơi cho khỏe.”
Anh ta nói xong thì đứng lên. Dường như Lưu Họa Y nghĩ đến chuyện gì đó nên nằm lấy cánh tay anh ta.
Tiêu Minh Cảnh quay đầu nhìn cô, cô cầu xin: “Anh đừng nói cho Thanh Lạc biết chuyện này nhé.”
Ánh mắt tràn đầy xót xa của cô đâm thẳng vào tim Tiêu Minh Cảnh. “Tôi biết rồi..” Anh cầm tay cô cho vào trong chăn rồi xoay người rời khỏi.
Lúc này rồi mà cô vẫn còn nghĩ đến tâm trạng của Thanh Lạc,trong lòng Tiêu Minh Cảnh cảm thấy rung động, không khỏi nhìn cô bằng ánh mắt
khác.
Dựa vào tính khí của Thanh Lạc, nếu Thanh Lạc biết bạn mình phải chịu nhiều tổn thương như vậy thì chắc chắn sẽ làm mọi cách để tìm ra kẻ đầu sỏ trong vụ này.
Có vẻ như cô thực sự coi Thanh Lạc là bạn.
Nếu những cô gái khác gặp phải chuyện này, chắc chắn sau đó sẽ tìm đến cái chết. Nhưng cô vẫn bình tĩnh khiến anh ta có cái nhìn khác về cô gái này. Hơn nữa lại còn có thể lo lắng cho tâm trạng của người khác, ánh mắt Tiêu Minh Cảnh như chìm xuống vài phần.
Nếu như cô không phải người phụ nữ ở bên cạnh Lâm Thành Nhân thì anh ta thực sự cũng muốn...
lửa.
Tiêu Minh Cảnh im lặng, lấy một điếu thuốc trong túi ra rồi châm
Làn khói thuốc lơ lửng, dần dần che mất tầm mắt của anh ta. Tiếng bước chân vọng đến từ hành lang phòng bệnh đánh thức Tiêu Minh Cảnh, anh ta dập tàn thuốc rồi ném xuống đất.
“Lưu Họa Y đâu?” Lâm Thành Nhân xông tới túm lấy cổ áo anh ta.
Tiêu Minh Cảnh nhướng mày, giơ tay gạt hai tay anh xuống, nhìn về phía sau cánh cửa: “Ở bên trong”
Lâm Thành Nhân trừng mắt nhìn anh ta một cái rồi mở cửa.
Lưu Họa Y mở mắt ra, ánh sáng chói mắt từ hành lang truyền tới khiến
cô bất giác quay đầu lại.
Lâm Thành Nhân thấy trên đầu cô quấn một lớp băng gạc trắng thật dày, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ thì tức giận trào dâng trong lòng. Sao cô lại ra nông nỗi này? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Là ai dám ra tay dưới mắt anh?
Mẹ nó khốn kiếp.
Lạnh Diệc Sâm nhìn dáng vẻ tiều tụy, hốc hác của Lưu Họa Y, trong lòng chỉ muốn xé nát kẻ đã hại cô thành trăm mảnh.
Mặc dù anh hận Lưu Họa Y, nhưng anh không cho phép bất cứ người nào làm tổn thương đến người phụ nữ của mình.
Anh sải bước đến trước giường, hai mắt đỏ lên nhìn chằm chằm Lưu Họa Y, nghiến răng hỏi: “Là ai làm?”
Lưu Họa Y yếu ớt nhìn anh một cái, hơi hơi quay đầu sang một bên, dường như không muốn trả lời.
Là ai à? Lưu Họa Y thấy Lâm Thành Nhân hỏi câu này thực sự rất buồn cười.
Nếu không phải bây giờ cô không còn chút sức lực nào thì có lẽ cô đã ngửa mặt lên trời cười một tràng rồi.
Nếu cô nói là ai làm thì Lâm Thành Nhân, anh có chịu tin không?
Nếu như anh chịu tin tưởng lời cô nói thì liệu cô có rơi vào hoàn cảnh này không?
Đến cuối cùng, chuyện này không phải do anh mà ra à? Vậy mà anh còn không biết xấu hổ đứng đây hỏi cô một câu, là ai làm?
Thấy cô không nói gì, Lâm Thành Nhân nghĩ là do cổ họng cô đau nên không nói được.
Anh lấy một tờ giấy trong hộc tủ ra, đưa bút cho cô rồi dẫn lửa giận trong lòng xuống, nói: “Cô biết được những gì thì viết ra đây”
Lưu Họa Y cười giễu một cái, hất tung những thứ trên tay anh xuống. Lúc này Lâm Thành Nhân mới hiểu, người phụ nữ này không phải là không nói được mà là không muốn nói chuyện với anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!