Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Ác Ma Sủng Thê - Lưu Họa Y - Lâm Thành Nhân (FULL)

 

Lưu Họa Y nhìn Hạ Vân Linh, cười mỉa nói: "Cô gái, may là cô nhào vào tôi đấy. Nếu đổi lại là người khác thì... 

"Lần sau nên thấy rõ người thì hãy lao về phía trước." 

Hạ Vân Linh tức giận nhìn cô. 

"Mau đứng dậy đi." Lâm Thành Nhân lên tiếng, liếc nhìn cô ta. 

Hạ Vân Linh đứng dậy. 

Cô ta làm sao biết được người bước vào không phải là Lâm Thành Nhân đâu chứ? 

"Thành Nhân, anh chờ em một chút." Hạ Vân Linh vội vã đuổi theo. 

Cô ta dù sao cũng là con gái của tập đoàn Huỳnh Bảo. Trước đến giờ cô ta luôn được đàn ông vây quanh, nhưng bây giờ lại phải mặt dày đi theo một 

người đàn ông như thế. 

Lâm Thành Nhân, nếu không phải tôi thật lòng yêu anh thì sẽ không để ai coi thường như thế đâu. 

"Thành Nhân, chuyện hôm nay là em sai, em không nên chống đối với cô Tiêu, khiến anh bị mất mặt trước mọi người.” 

Cô ta dè dặt đứng bên cạnh anh, nói. 

“Anh đừng giận em nữa có được không? Em thật sự không biết cô ấy là con gái nhà họ Tiêu. Nếu em biết thì sẽ nhất định sẽ không làm như thế với cô ấy.” 

Cô ta vừa nói vừa khóc, ánh mắt long lanh nước. 

Lâm Thành Nhân xoa mí mắt, thật sự không muốn nghe cô ta nói nhảm. 

Anh càng ngày càng cảm thấy khó chịu với cô ta. Nếu cô ta biết tiết chế một chút thì chuyện hôm nay cũng sẽ không xảy ra. 

Nhà họ Tiêu chuyển đến đây sinh sống, vốn dĩ tiền vốn rất mạnh mẽ nhưng nền tảng lại không vững chắc lắm.. Buổi tiệc hôm nay goài mặt là tổ chức sinh nhật cho Tiêu Thanh Lạc nhưng thực tế là nhà họ Tiêu muốn thăm dò bọn họ. 

Vốn dĩ đây là một trận chiến nắm chắc phần thắng nhưng bởi vì người phụ nữ này mà khiến anh trở thành đối tượng bị mọi người trêu chọc. 

Còn Lưu Họa Y nữa. 

Không nói trước với anh là sẽ xuất hiện hại anh trở thành trò cười của mọi người. 

Ánh mắt Lâm Thành Nhân tối sầm lại. 

“Em đi ra ngoài trước đi.” Anh nói bằng giọng lạnh lùng. Bây giờ anh phải suy nghĩ xem tiếp theo nên đối phó với Tiêu Minh Cảnh như thế nào. 

Danh tiếng của anh ở trên thương trường không hề thua kém gì cậu ta. Người mạnh đấu với nhau, cuối cùng cũng sẽ có một bên nộp vũ khí xin hàng. 

Không phải là anh, mà chính là phía Tiêu Minh Cảnh. 

Hạ Vân Linh không biết được suy nghĩ của Lâm Thành Nhân nên cứ cho 

 

rằng anh vẫn đang giận mình. 

Cô ta nhất quyết không đi, ngồi chồm hổm bên cạnh anh mà lắc đầu, một dòng nước mắt khẽ lăn xuống “Thành Nhân, anh đừng đuổi em đi. Đừng giận em nữa mà.” 

Lâm Thành Nhân khó chịu đẩy cô ta ra: “Đừng làm phiền anh.” 

Hạ Vân Linh ngã bệt xuống đất, trên mặt vẫn treo giọt nước mắt vừa 

nãy. 

Lâm Thành Nhân tự thấy bản thân có hơi mạnh tay, sau khi im lặng một lúc thì anh duỗi tay kéo Hạ Vân Linh dậy, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi một chút “Anh không giận em, chỉ là bây giờ anh có rất nhiều việc cần phải xử lý, em đi ra ngoài trước đi.” 

Hạ Vân Linh kìm lại oán hận trong lòng, gật đầu một cái rồi vịn tay anh đứng dậy. 

Cả người cô ta thấy lạnh buốt, cứ như vừa mới đi ra từ hầm băng vậy. 

Người đàn ông này thật sự rất tàn nhẫn, cuối cùng cô cũng nhìn thấy rõ. 

Đóng cửa lại, Hạ Vân Linh đứng im lặng trước cửa rất lâu mới rời đi. Một kệ sách bằng gỗ lim cao khoảng hai, ba mét đặt trước bức tường lát gạch trắng. Trước kệ sách, một người đàn ông mặc đồ ngủ tiện tay cầm một quyển sách lên xem. 

Căn phòng rộng một trăm mét được trang trí cực kỳ lộng lẫy. Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Phương Khải – chính là anh trai của Phương Hoài An, anh bước vào. 

Cậu ta đứng phía sau người đàn ông kia, nhỏ giọng hỏi: “Anh gọi tôi tới đây làm gì?” 

Người đàn ông tiếp tục lật sách xem, nói bằng giọng thờ ơ: “Mọi chuyện đều thất bại rồi, chắc chắn Lâm Thành Nhân sẽ không tha cho cậu.” 

Khóe miệng Phương Khải khẽ giật: “Nếu anh ta muốn bắt tôi thì phải đưa ra bằng chứng. Không có bằng chứng thì tôi việc gì phải đi theo anh ta?" 

“Đừng coi thường Lâm Thành Nhân. À không, tôi nên nói là cậu đừng cho rằng cậu ta là người rất cao thượng. Tôi hiểu rất rõ cậu ta là người như 

thế nào. Những năm gần đây, tính cách của cậu ta đã hòa hoãn rất nhiều, nhưng vẫn làm ra những hành vi cực kỳ đê tiện, bỉ ổi.” 

“Dù sao tôi cũng nhắc cho cậu hay để cậu đề phòng hơn một chút. Kẻo chết lúc nào cũng không biết đâu.” 

Người đàn ông đó ném cuốn sách đang cầm ở trên tay lên bàn, trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú hiện ra một nụ cười xấu xa. 

Phương Khải im lặng: “Anh sẽ thấy chết mà không cứu sao?” 

“Sẽ.” Người đàn ông đó nói chắc như đinh đóng cột. Phương Khải chỉ đơn giản là một quân cờ trong mắt gã, có cũng được không có cũng được. Có thì tốt, có thể dùng làm bàn đạp để khiến Lâm Thành Nhân từ từ biến mất. 

Không có cũng không sao cả. Gã đã bố trí bàn cờ này từ rất lâu, chỉ cần không xảy ra sơ suất, gã cũng có thể từng bước từng bước ăn tươi nuốt sống Lâm Thành Nhân. 

Phương Khải nở nụ cười, cậu ta đã đoán được từ trước rằng chắc chắn người đàn ông này sẽ nói như vậy. 

Cậu ta cũng hiểu rõ gã có thái độ như thế nào với mình. Nếu như vừa rồi câu trả lời của gã là không, thì chắc chắn cậu ta cũng sẽ phải cân nhắc một phen. 

 

 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!