Cô cũng muốn nhìn cô ta bị đuổi ra khỏi đó.
Tiêu Chấn Hoàn liếc mắt nhìn Lưu Họa Y, không nói gì mà quay đầu nhìn về phía Lâm Thành Nhân: "Cậu Lâm, em gái tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, mong cậu tha lỗi."
Lâm Thành Nhân mím môi, đương nhiên anh sẽ không chấp nhặt với Tiêu Thanh Lạc vì thế hừ lạnh rồi quay đầu đi.
Lưu Họa Y kéo tay áo Tiêu Thanh Lạc.
Tiêu Chấn Hoàn nhìn Lưu Họa Y một cái, nhếch mép nói: "Nhưng cậu Lâm cũng hơi quá đáng một chút."
Lâm Thành Nhân trừng mắt một cái, Tiêu Chấn Hoàn nói tiếp: "Đây là
lần đầu tiên tôi thấy vợ chính thức và tình nhân cùng xuất hiện chung trong một buổi tiệc. Cậu Lâm không cảm thấy khó xử à?"
Anh cười khẽ, ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt anh lạnh như băng, hung hăng nhìn về phía Lưu Họa Y, Lâm Thành Nhân nhàn nhạt nói: "Đây là chuyện của tôi, không tới lượt anh nhúng tay vào. Có tâm trạng quản chuyện của tôi thì tốt nhất anh nên quản em gái mình cho tốt đi."
to.
"Anh câm miệng." Anh còn chưa nói xong thì Lưu Họa Y bỗng nhiên là
Lâm Thành Nhân khó tin nhìn Lưu Họa Y, người phụ nữ này còn dám
phản bác lại anh ở chỗ này. Không giữ cho anh chút thể diện nào.
Lưu Họa Y chết tiệt.
"Anh dựa vào cái gì mà nói Tiêu Thanh Lạc như thế? Sao không tự kiểm điểm lại hành động của mình đi, lại còn không biết ngượng mà nói thế nữa. Đúng là không biết xấu hổ."
Lưu Họa Y tức giận nhìn anh, sau đó kéo tay Tiêu Thanh Lạc: "Chúng ta đi thôi."
đâu.
Lâm Thành Nhân chỉ vào cô, chưa kịp nói gì thì đã không còn thấy cô
Tiêu Chấn Hoàn nhìn cô một cách sâu xa, ho nhẹ một cái, giấu đi nụ cười trên mặt.
Một cảnh tượng đầy náo nhiệt. Lâm Thành Nhân mất hết thể diện.
Tất cả mọi người đã hiểu đại khái chuyện này, đơn giản là cô Tiêu là bạn của vợ cậu Lâm vì thế hôm nay giúp Lưu Họa Y dạy dỗ kẻ thứ ba Hạ Vân Linh này.
"Ôi thật là náo nhiệt." Giọng nói của Thanh Dương phá vỡ bầu không khí ngột ngạt tại hiện trường.
Phan Hùng Cường kéo cổ áo, nở nụ cười đi về phía đám đông: "Nhiều người như thế thì có cái gì vui đâu chứ?"
Lâm Thành Nhân quay đầu: "Cậu không nói gì thì cũng không có chết đâu."
Phan Hùng Cường kinh ngạc, mình vừa mới tới thế sao lại chọc phải tảng đá này rồi?
Tiêu Chấn Hoàn đưa tay ra: "Cậu Phan, đã lâu không gặp."
Phan Hùng Cường nhướng mày: "Cậu Tiêu vẫn khỏe chứ?"
đâu.
Khi hai người đang bắt tay nhau thì cuộc so tài cũng chính thức bắt
Tất cả các vị lãnh đạo từ các công ty lớn trong thành phố đã tụ hội đầy đủ ở đây, một trận bão táp bắt đầu nổi lên tại hội trường yên tĩnh.
Mặc dù Lâm Thành Nhân bị mất mặt nhưng tất cả mọi người nào dám chê cười anh chứ
Nếu nói về thực lực thì Lâm Thành Nhân xứng đáng ở vị trí thứ nhất. Phan Hùng Cường thu tay về, liếc nhìn sắc mặt trông có vẻ khó coi của Hạ Vân Linh.
Anh nghe nói quan hệ giữa Lưu Họa Y và cô Tiêu rất tốt.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì mọi người ở xung quanh đã tản ra, Phan Hùng Cường cười nhẹ nhìn Lâm Thành Nhân: "Này, để người này bên cạnh cậu không sợ sẽ gặp chứ?"
Lâm Thành Nhân trợn mắt liếc anh ấy một cái, Tiêu Chấn Hoàn đứng bên cạnh xem kịch hay, cười nói: "Đã gặp rồi. Cô Lâm đang ở bên trong cùng với em gái tôi."
Phan Hùng Cường đột nhiên hiểu ra, chẳng trách vì sao vẻ mặt Lâm Thành Nhân lại khó chịu như thế, hóa ra là bị bắt quả tang.
"Thành Nhân..." Vẻ mặt Hạ Vân Linh trông tủi thân, Lâm Thành Nhân tức giận trừng mắt với cô ta, tỏ ra vô cùng khó chịu.
Buổi tiệc bắt đầu, Lâm Thành Nhân ngồi ở một góc sô pha cùng với Phan Hùng Cường, ánh mắt anh nhìn xung quanh nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Lưu Họa Y đâu cả.
thôi."
"Cậu tìm ai thế?" Phan Hùng Cường uống một ngụm rượu.
"Lưu Họa Y."
"Đừng nóng, chờ đến lúc cô Tiêu xuất hiện thì cô ấy cũng sẽ xuất hiện
Phan Hùng Cường cười khẽ, không quan tâm nói. Dường như anh ấy
nghĩ ra điều gì đó, anh chuyển đề tài, nói với Lâm Thành Nhân: "Tớ nghe nói lần trước tập đoàn Khánh An bị lộ thông tin có đá quý giả à?"
"Ừ, có người cố ý tung tin đồn."
"Cậu đã điều tra ra là ai chưa?" Phan Hùng Cường liếc anh một cái, trong mắt xuất hiện một vạch đen.
"Là Phương Khải." Anh lạnh lùng nói. Nhắc tới Phương Khải anh mới nhớ gần đây anh quá bận rộn nên quên mất người tên Phương Khải này. Lần trước dạy dỗ anh ta vẫn chưa đủ. Bây giờ chắc hẳn phải dạy dỗ
thêm.
Phan Hùng Cường gật đầu: "Cậu định sẽ làm gì?"
Lâm Thành Nhân cau mày: "Tớ không cần phí sức để dạy dỗ anh ta. Nếu anh ta có khả năng đánh lại tớ thì tớ sẽ đánh cho anh ta không còn có thể làm gì được nữa"
Lâm Thành Nhân nói với vẻ mặt ngang ngược.
Phan Hùng Cường cười khẽ, nâng ly rượu lên: "Tớ cũng thấy thế. Toàn
bộ thành phố này làm gì có ai có khả năng đấu lại cậu Lâm chứ."
Lâm Thành Nhân liếc anh ấy một cái, nghiêm túc nói: "Có một
người."
"Ai thế?" Phan Hùng Cường nhướng mày.
Lâm Thành Nhân nhìn chằm chằm anh ấy: "Cậu đấy."
Phan Hùng Cường ngây người, bầu không khí nhanh chóng trở nên im ắng. Phan Hùng Cường nhếch mép một cái, đột nhiên bật cười to: "Cậu nói sảng cái gì thế? Chúng ta là anh em."
Lâm Thành Nhân chuyển từ nghiêm túc sang cười: "Đừng căng thẳng, tớ chỉ nói đùa thôi."
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Lưu Họa Y bà Tiêu Thanh Lạc cũng đi từ trên lầu xuống.
Tiêu Thanh Lạc đã thay quần áo, một chiếc váy dạ hội bằng lụa màu xanh nhạt nổi bật dưới ánh đèn. Chiếc váy càng làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô nàng.
Lưu Họa Y đứng bên cạnh hài lòng gật đầu, không tệ chút nào. Tiêu Thanh Lạc ngày thường quá nam tính, hôm nay mới ra dáng một thục nữ xinh đẹp. Tiêu Chấn Hoàn và Tiêu Thanh Lạc bước lên sân khấu, cô đứng bên cạnh với một nụ cười cứng ngắc, con ngươi không ngừng chuyển động, Lưu
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!