Mặc dù Lâm Thành Nhân công tư phân minh, sẵn lòng tin tưởng cô cô cũng không có chứng cứ.
Lưu Họa Y bất đắc dĩ lắc đầu, không bằng cứ để anh tiếp tục hiểu làm. Có lẽ có một ngày, Lâm Thành Nhân chán cô, muốn ly hôn với cô.
"Cậu chủ, cô chủ sao lại đi rồi?"
Lâm Thành Nhân buồn bực vuốt vuốt tóc "Không cần quan tâm đến cô
ay."
Ai biết người phụ nữ kia đến làm gì. Đập cửa rung trời xong một câu cũng không nói.
Huỳnh Cẩn Mai đứng lên, ngẩng đầu nhìn Lưu Họa Y ở tầng hai khẽ cười một tiếng, vẻ mặt trào phúng, "Sao vậy, cửa đã mở sao không nói với anh ấy?"
Lưu Họa Y cắn môi, ánh mắt đầy hận thù.
"Có phải là sợ Lâm Thành Nhân không tin tưởng cô?" Huỳnh Cẩn Mai
cười nói.
Cô bước từng bước lên lầu, đi qua bên cạnh Lưu Họa Y, nhỏ giọng nói: "Tôi đã cảnh cáo cô từ trước, chính cô phải chủ động rời đi. Cô không nghe tôi, hiện giờ đừng trách tôi vô tình."
Cô nói xong đẩy cửa đi vào phòng mình. Hành lang trống rỗng chỉ còn một mình Lưu Họa Y.
ta.
Trong đầu cô, càng không ngừng nghĩ đến câu nói cuối cùng của cô
"Họa Y, cậu sao vậy?" Tiêu Thanh Lạc quơ quơ tay trước mặt cô, vẻ mặt
lo lắng.
Lưu Họa Y thở dài lắc đầu.
Cô lo lắng thất thần tất cả đều vì giấc mơ buổi sáng.
Trong mơ Huỳnh Cẩn Mai lái xe lao về phía cô. Cô không tránh kịp liều mạng chạy về phía trước nhưng không chạy được.
Xe cô ta vẫn cứ đi theo phía sau cô, điên cuồng lao về phía cô.
Cảnh trong mơ chân thật đến đáng sợ. Cô gần như có thể cảm nhận được đau đớn do cú va chạm kia truyền đến.
Lưu Họa Y lắc lắc đầu, hơi nhíu mày. Có lẽ thời gian này xảy ra nhiều chuyện quá, cô sợ hãi đến suy nhược thần kinh.
"Tớ không sao, chỉ là tối qua ngủ không tốt." Cô cười cười nói để Tiêu Thanh Lạc yên tâm.
Tan học hai người cùng nhau đến căn tin ăn cơm. Lưu Họa Y thật sự không có tinh thần nhờ Tiêu Thanh Lạc giúp xin nghỉ trở về ký túc xá.
Từ hôm qua sau khi mơ giấc mơ kia, cả ngày hôm nay cô đều hoảng hốt, không yên lòng.
Trong đầu cứ vang lên câu nói Huỳnh Cẩn Mai nói với cô.
Cô cứ cảm thấy có chuyện gì sẽ xảy ra.
Lưu Họa Y nằm trên giường, chùm kín chăn, chuẩn bị ngủ ngon. "Họa Y."
Nghe được giọng nói, Lưu Họa Y bật người ngồi dậy, không khỏi hỏi, "Sao cậu đã về rồi?"
Tiêu Thanh Lạc khoe một cái túi to vừa đóng cửa vừa nói "Tớ thấy cậu hơi lạ nên lo lắng"
"Vừa nãy sắc mặt cậu xấu lắm." Tiêu Thanh Lạc nói rồi lấy một cái nhiệt kế ra khỏi túi, đưa cho Lưu Họa Y: "Cậu đo nhiệt độ cơ thể trước đã, tớ sợ cậu
bị bệnh."
Lưu Họa Y cười khẽ, nằm nhiệt kế trong tay: "Cậu yên tâm. Tớ vẫn khỏe lắm. Chỉ là tối qua tớ mất ngủ nên hôm nay đau đầu, vừa khéo ngủ bù luôn."
Lưu Họa Y nói rồi trả nhiệt kế lại cho cô ấy. Tiêu Thanh Lạc thấy sắc mặt
cô không khó coi như vừa rồi nên đành thôi.
"Dù sao tớ cũng xin nghỉ rồi. Tớ ngủ một giấc là được."
Lưu Họa Y liếc mắt, ngã thẳng xuống giường.
Đối diện giường có một tấm lịch, ngày tháng được khoanh đỏ chót. Lưu Họa Y trừng mắt nhìn nó, bỗng hoảng hốt hô lên.
"Toi rồi."
Tiêu Thanh Lạc bật dậy.
"Sao thế?."
"Hai ngày nữa là đến sinh nhật cậu rồi. Tớ vẫn chưa chuẩn bị quà." Cô quay đầu, tỏ ra hốt hoảng.
"Thôi xin." Tiêu Thanh Lạc khinh bỉ cô, khoát tay: "Tớ cũng quên nói chuyện này với cậu, năm nay đến nhà tớ nhé. Anh tớ về nên tớ tổ chức sinh nhật ở nhà."
Lưu Họa Y gật đầu: "Có đông lắm không?"
"Chắc là đông. Nhưng tớ cũng chẳng quen mấy." Cô ấy mỉm cười: "Anh tớ là người làm ăn, nên có lẽ phần lớn người trong tiệc sinh nhật sẽ là bạn bè của anh ấy."
Lưu Họa Y đang định từ chối, nhưng sau khi nghe thấy Tiêu Thanh Lạc nói thế thì lập tức từ bỏ suy nghĩ này.
Nếu ngay cả cô cũng không đến, chắc chắn Thanh Lạc sẽ rất cô đơn.
Nói dễ nghe thì chính là tổ chức tiệc sinh nhật cho cô ấy, nhưng nếu nói
khó nghe thì chính là mời mọi người đến để bàn chuyện làm ăn.
Lưu Họa Y chớp mắt: "Không sao. Tớ sẽ ở bên cậu.
"Được. Tớ sẽ cho cậu địa chỉ, khi đó cậu nhất định phải tới đấy."
"Vâng vâng. Tớ muốn ngủ, đừng quấy rầy tớ đấy." Lưu Họa Y trừng mắt nhìn cô ấy rồi ngã xuống giường, chìm vào giấc ngủ say.
Tòa nhà chính của nhà họ Dư.
Một người đàn ông mặc đồ tây màu đen lười biếng dựa vào ghế sa lông, bên cạnh là một thiếu nữ tóc tai bù xù.
"Thanh Lạc, đây là danh sách những người được mời đến bữa tiệc lần này, em xem đi." Anh ta đặt một tờ giấy chi chít chữ lên bàn.
Tiêu Thanh Lạc bóc quýt ra, nhét vào miệng: "Anh quyết là được, dù sao em cũng chẳng quen nhiều người trong số này."
"Em chỉ muốn mời một người mà thôi, anh cho em một tấm thiệp mời nhé."
Người đàn ông thu tay lại, hơi nhướng mày, tỏ ra tò mò: "Ồ? Là cô gái mà em thường nhắc đến à?"
Tiêu Thanh Lạc gật đầu. Ngoài Lưu Họa Y ra, cô ấy không còn bạn bè thân thiết nào ở đây nữa.
Người đàn ông cười khẽ, dường như đang nghĩ đến lần đầu tiên gặp Lưu Họa Y: "Cô ấy rất được."
Tiêu Thanh Lạc sững sờ: "Anh gặp cô ấy rồi à?"
Anh ta gật đầu: "Gặp rồi. Anh còn biết một thân phận khác của cô ấy nữa cơ."
Tiêu Thanh Lạc ném quýt đi, nhìn người đàn ông phía đối diện với vẻ nghiêm túc: "Nói mau. Anh còn biết gì nữa?"
"Bà Lâm."
Tiêu Thanh Lạc tỏ ra kinh ngạc.
"Sao anh biết?. Có phải anh lại điều tra thân phận của cô ấy không?"
Người đàn ông lắc đầu: "Không cần điều tra cũng biết rồi."
Tiêu Thanh Lạc sờ mũi, tại sao trước đây cô ấy không phát hiện ra
"Cô gái này... cũng không tệ." Anh ta nói.
Tiêu Thanh Lạc đắc ý chớp mắt: "Đương nhiên rồi, anh không nhìn xem
đây là bạn ai à."
"Ài, anh. Em nói cho anh biết, thật ra ban đầu em định làm mối cho hai người, nhưng tiếc là cô ấy đã kết hôn rồi, nên em mới không giới thiệu với anh."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!