Nếu mọi chuyện đã lộ rồi, cô ta còn lo lắng gì nữa. Chỉ cần có thể thay đổi cách nhìn của Lâm Thành Nhân về mình, cô ta sẽ dùng bất cứ thủ đoạn gì.
Lưu Họa Y chỉ vào mũi mình: "Tôi nói? Hạ Vân Linh, cô còn biết xấu hổ không?
"Im miệng." Lâm Thành Nhân trừng mắt nhìn cô rồi vỗ lưng Hạ Vân Linh, dịu dàng nói: "Đừng khóc nữa. Cái nhà này do anh quyết định, nếu anh không bảo em đi, ai nói cũng không tính."
Lưu Họa Y trừng mắt nhìn hai người, tức giận giậm chân.
Hạ Vân Linh đang rúc vào lòng Lâm Thành Nhân nên không phát hiện
sự tàn nhẫn vừa xẹt qua mắt anh.
Anh đã nói, nếu Hạ Vân Linh ngoan ngoãn ở bên anh, anh có thể cho cô ta tất cả những thứ mà cô ta muốn. Nhà, xe, tiền.
Anh không thể chịu được việc mình bị người khác lừa dối. Hơn nữa cô ta còn lén làm những chuyện hèn hạ sau lưng anh.
Có phải chuyện băng ghi hình lần trước cũng do cô ta thúc đẩy để hãm hại Thành Công và Lưu Họa Y hay không?
Linh.
Lâm Thành Nhân nheo mắt, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn, Hạ Vân
Anh đẩy Hạ Vân Linh ra rồi nhìn Thiên Cơ: "Theo tôi lên tầng, tôi có chuyện cần nói với anh."
Thiên Cơ theo Lâm Thành Nhân lên tầng, vừa đóng cửa lại, Lâm Thành Nhân đã nói: "Đi, điều tra khách sạn kia cho tôi. Tìm ra người phụ nữ đó, dùng thân phận khác để hỏi cô ta."
Mắt Lâm Thành Nhân hơi tối lại.
"Cậu chủ, tại sao anh biết rõ âm mưu của người phụ nữ đó mà vẫn cho cô ta ở đây? Vừa rồi anh che chở cô ta, chắc chắn trong lòng mợ rất khó chiu."
Thiên Cơ bênh vực Lưu Họa Y.
Khi thấy chồng quát mình vì người phụ nữ khác, chắc chắn trong lòng mợ vô cùng ấm ức.
Lâm Thành Nhân đỡ trán: "Tôi làm vậy chỉ để khiến cô ta mất cảnh giác thôi. Anh đã nghe hết những lời của Hạ Vân Linh khi đứng ở cửa ra vào rồi à?"
Thiên Cơ gật đầu, tỏ ra vô cùng nghiêm túc: "Đương nhiên. Không ngờ cô ta lại tàn nhẫn như thế, còn ra tay với mợ, dám tìm người khác để đâm chết mợ. Người phụ nữ này thật độc ác."
Thiên Cơ tức giận và bất bình: "Nếu là tôi, tôi sẽ đuổi cô ta đi ngay." Lâm Thành Nhân cười khẽ, nhướng mày với Thiên Cơ: "Anh biết tại sao tôi làm như vậy không?"
Thiên Cơ lắc đầu.
"Tôi nghi ngờ cô ta có liên quan đến chuyện về băng ghi hình, thậm chí cả sự kiện lộ ảnh kia nữa."
Thiên Cơ bừng tỉnh.
"Tôi hiểu rồi. Cậu chủ muốn khiến cô ta mất cảnh giác để tiện cho việc tìm chứng cứ đúng không?"
Lâm Thành Nhân gật đầu: "Thế nên tôi mới bảo anh đi điều tra một lần nữa, cần phải tìm ra sự thật. Tôi thật sự muốn biết cô ta đã làm những gì sau lưng tôi."
Những gì được đăng lên báo lần trước đã trực tiếp ảnh hưởng đến tập đoàn Khánh An, khiến doanh thu giảm ba phần trăm.
Lúc trước anh đúng là nhìn lầm Huỳnh Cẩn Mai rồi. Nhưng hiểu lầm Lưu Họa Y là chuyện nhỏ, còn ảnh hưởng tới quan hệ của anh với Lâm Thành Công. Nếu không phải chuyện đó anh cũng sẽ không nghĩ mọi cách đưa Thành Công về Mỹ.
"Cậu chủ, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ."
Thiên Cơ rất tự tin gật đầu.
Lâm Thành Nhân nhăn mày tỏ vẻ mệt mỏi.
"Được rồi, anh về trước đi. Lát nữa tôi sẽ gửi email về các hạng mục công việc cụ thể liên quan tới châu báu quý tiếp theo cho anh, sau đó anh gửi cho các đơn vị nhé."
Thiên Cơ gật đầu.
Tối này vốn là định cùng Thiên Cơ bàn về công việc liên quan đến châu báu quý tới, nhưng ở ngoài cửa lại nghe được một việc đáng giật mình như
vậy, Lâm Thành Nhân nghĩ đến đấy mắt sầm xuống.
Huỳnh Cẩn Mai...
Tốt nhất chuyện không nên như anh ta nghĩ, nếu không ...
"Huỳnh Cần Mai, cô có xấu hổ không? Không ngờ còn trợn mắt nói dối." Lưu Họa Y chỉ vào Huỳnh Cẩn Mai tức giận nói.
"Vậy thì sao? Tôi nói dối Lâm Thành Nhân cũng tin. Có bản lĩnh cô vạch trần tôi với Lâm Thành Nhân. Nói cho anh ấy sự thật đi."
Huỳnh Cần Mai vẻ mặt đắc ý, "Nhưng trước khi đi cô nên nghĩ cẩn thận, Lâm Thành Nhân tin tưởng cô hay là tin tưởng tôi."
ta.
Lưu Họa Y nằm chặt tay, hận không thể tát vào vẻ mặt đắc ý của cô
Cô thật sự bị mù mới có thể làm bạn thân nhiều năm với một người phụ nữ có tâm địa độc ác như vậy. Lúc trước cô bị ma nhập mới không nhìn thấy con người thật sự của cô ta.
"A, Huỳnh Cẩn Mai cô không cần đắc ý. Cô làm gì trời đang nhìn, cuối cùng cô sẽ gặp báo ứng."
Huỳnh Cần Mai đi đến trước mặt cô, ngón tay trắng nõn tinh tế nhẹ nhàng lướt trên mặt cô, "Báo ứng? Thật sự là buồn cười."
Lưu Họa Y tát một cái lên tay cô ta, cô ta cũng không giận, lớn tiếng nói "Trước khi báo ứng rơi xuống đầu tôi, tôi nhất định đưa cô xuống địa ngục."
Cô ta cười to giống như một kẻ điên.
Lưu Họa Y không dám tin nhìn cô ta.
"Lưu Họa Y, cho dù tôi xuống địa ngục, tôi cũng nhất định phải kéo cô chôn cùng tôi."
băng.
Lưu Họa Y sửng sốt rùng mình, lạnh cả người như đứng trong hầm
Không.
Lưu Họa Y lắc đầu
"Không." Cô sẽ không để cô ta thực hiện được. Cô phải vạch trần bộ mặt thật của cô ta. Cô xoay người chạy lên lầu.
"Cốc cốc cốc ...." Lưu Họa Y gõ cửa phòng Lâm Thành Nhân lòng đầy giận dữ.
"Lâm Thành Nhân, anh mau mở cửa."
Huỳnh Cẩn Mai đứng dưới lầu không nhìn thấy bóng cô, nhếch môi. Cô ta tự tin, Lâm Thành Nhân sẽ tin tưởng cô ta mà không phải là Lưu Họa Y. Lúc này chưa giết được Lưu Họa Y là cô ta mạng lớn. Sau này sẽ không may mắn như vậy.
"Cậu chủ, hình như là cô chủ." Thiên Cơ đứng bên cạnh xoay người nhìn cánh cửa đang rung do Lưu Họa Y đập mạnh.
Lâm Thành Nhân nhăn mày, đứng lên đi đến cửa, bất ngờ kéo cửa.
Lưu Họa Y lảo đảo một cái nhào vào lòng ngực Lâm Thành Nhân. Thiên Cơ cười thầm, quay đầu đi làm như không nhìn thấy gì. Lưu Họa Y bối rối đẩy anh ra, mặt đỏ bừng.
"Có việc gì sao?"
Lưu Họa Y há miệng thở dốc, nhìn Lâm Thành Nhân đột nhiên nhìn ra chút không kiên nhẫn trên mặt anh ta, bỗng nhiên giật mình, cảm thấy mình thật ngu xuẩn.
Lưu Họa Y, cô tự nhiên lại xúc động chạy lên đây là muốn giải thích cái gì? Vạch trần Huỳnh Cẩn Mai? Nói cho Lâm Thành Nhân cô ta hại mình? Hay là nói những chuyện trước đây của cô đều là một tay Huỳnh Cẩn Mai bày
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!