Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Ác Ma Sủng Thê - Lưu Họa Y - Lâm Thành Nhân (FULL)

 

Sau khi cậu chủ về, ông nhất định phải nói cho cậu ấy biết. Đã sớm thấy cô ta chướng mắt rồi. Suốt ngày diễu võ dương oai. Tưởng mình là mợ chủ thực sự của nhà họ Lâm chắc? Nếu không có sự cưng chiều của cậu chủ, cô ta 

có thể ngang ngược như thế sao? 

Từ khi cô ta về đây, nhà họ Lâm không được yên ổn ngày nào. Mợ cũng phải chịu rất nhiều ấm ức. 

"Hạ Vân Linh, cô không dám nhận máy vì sợ tôi nghe được à?" Lưu Họa Y cười khẽ, nhìn chằm chằm vào cô ta. 

Hạ Vân Linh quay đầu đi: "Cô đừng ảo tưởng nữa. Tôi sợ cô làm gì?" 

Cô ta nói rồi hốt hoảng cầm điện thoại đang rung lên, lao vào nhà vệ sinh. 

Chết tiệt. Điện thoại vẫn cứ vang lên. 

Cô ta nghe máy, dùng tay che miệng rồi hạ giọng. 

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Hạ Vân Linh quát khẽ. 

Lưu Họa Y nhíu mày, nhẹ nhàng bước đến, dán tại lên cửa. 

Trực giác nói cho cô biết, sự bối rối của Hạ Vân Linh có liên quan đến cô. 

"Anh còn dám nhắc đến tiền với tôi à? Anh đã làm xong chuyện mà tôi bảo anh chưa? Bây giờ cô ta vẫn đang lành lặn đứng trước mặt tôi đây này." 

chú? 

Lưu Họa Y nhíu mày, lành lặn đứng trước mặt cô ta? Nghĩa là sao 

Lưu Họa Y cảm thấy khó hiểu, nghe thấy người bên trong nói tiếp: "Anh tưởng anh đe dọa được tôi à? Đúng là nực cười. Anh nghĩ bọn họ sẽ tin ai?" Hạ Vân Linh cười lạnh, nhưng trong lòng lại rất bối rối, chỉ sợ chuyện bị lộ ra ngoài. 

"Tôi cho anh thêm một cơ hội, nếu lần này anh làm được, tôi sẽ trả hết hai đợt tiền cho anh." 

"Giết cô ta cho tôi. Tôi không cần biết anh dùng cách gì, tóm lại là phải 

làm cho gọn gàng. Đừng để dính dáng đến tôi." 

Cô ta cúp điện thoại rồi thở hắt ra. 

Ở bên ngoài, Lưu Họa Y trợn tròn mắt, hoảng sợ nhìn cửa phòng vệ sinh, hai tay che miệng, toàn thân run rẩy. 

Hạ Vân Linh... định giết ai? Là cô à? Lần trước mà cô ta nói là lúc nào thế? Chẳng lẽ... là tai nạn xe hôm đó ư? 

Lưu Họa Y sực tỉnh, tỏ ra không dám tin. Bên trong bỗng truyền đến tiếng động, cô vội vàng quay lại ghế sa lông. 

Không được hoang mang. Không được hoang mang. 

Trước khi nắm được chứng cứ, lời nói gì cũng không có tác dụng. 

Hạ Vân Linh cầm điện thoại bước ra khỏi nhà vệ sinh, trên mặt không còn vẻ bối rối và tức giận như trước nữa. 

Lưu Họa Y giả vờ bình tĩnh, lấy điện thoại ra, nhưng trong lòng lại nổi sóng dữ dội. Nhất định phải khiến Hạ Vân Linh nói thật. Cô muốn cô ta phun hết ra, xem rốt cuộc chuyện là như thế nào. 

nói. 

Lưu Họa Y suy nghĩ rồi hít sâu một hơi. 

"Hạ Vân Linh, vừa rồi cô gọi điện thoại cho ai thế?" 

"Cô còn quản lý cả việc này cơ à?" Hạ Vân Linh lườm cô, khinh thường 

"Đúng, tôi không xen vào việc cô gọi điện thoại cho ai, nhưng nếu nội dung cuộc điện thoại đấy có liên quan đến tôi thì chắc tôi vẫn có quyền nhỉ?" 

à?" 

Hạ Vân Linh thay đổi sắc mặt: "Cô nghe lén tôi nói chuyện điện thoại 

Cô ta vừa dứt lời đã hối hận ngay. 

Nếu nói như thế, chẳng phải cô ta đã thừa nhận vừa rồi mình đang bày 

mưu hãm hại Lưu Họa Y sao? 

Lưu Họa Y cười khẽ, mới mấy câu đã lòi đuôi rồi. Quả nhiên cô ta đang 

tính toán chuyện gì đó có liên quan tới cô. 

"Lưu Họa Y. Cô đừng nói bậy." Hạ Vân Linh tức giận thở hổn hển. 

"Tôi nói bậy ư? Cô dám nói mình không làm à?" Lưu Họa Y nhíu 

mày. 

Trên tay cô không có chứng cứ gì, chỉ đang lừa Hạ Vân Linh để cô ta tự 

nói ra mà thôi. 

Lưu Họa Y nhìn chiếc điện thoại vừa sáng lên, bỗng nhanh nhẹn cầm lấy 

nó rồi mở tin nhắn ra trước khi Hạ Vân Linh kịp phản ứng. 

Lưu Họa Y cười lạnh, đọc nội dung tin nhắn rồi giơ điện thoại lên: "Đây 

là cái gì?" 

Hạ Vân Linh tái mặt, nhất thời sững sờ. 

"Nếu đã bị cô phát hiện rồi, vậy tôi cũng không giấu giếm nữa." 

Cô ta đột nhiên cười lạnh, cướp lấy chiếc điện thoại rồi ấn xóa tin. 

"Đúng, là tôi làm. Là tôi ra sức sắp đặt người khác lái xe đâm vào cô. 

 

Đáng tiếc Lưu Họa Y cô sống dai như đỉa. Đã như thế rồi mà vẫn chưa chết." 

"Đúng. Tôi hận cô. Tôi hận cô vì đã cướp mất vị trí mợ Lâm. Tôi hận cô vì đã khiến Lâm Thành Nhân nhớ nhung, cho dù hai người đối đầu với nhau như thế nào. Tôi hận cô. Hận tất cả của cô. Nếu không có cô. Mọi thứ ở đây đã là của tôi rồi." 

hoe. 

Sắc mặt dữ tợn của Hạ Vân Linh khiến Lưu Họa Y lùi ra sau hai bước. "Tại sao cô có thể làm vậy." Lưu Họa Y tức giận mắng, hai mắt đỏ 

"Tôi thế nào? Tôi làm vậy có gì sai? Tôi yêu Lâm Thành Nhân, cô yêu anh ấy à? Nếu đã không yêu, tại sao cô lại cướp mất anh ấy chứ? Lưu Họa Y, cô không thấy mình rất ích kỷ sao?" 

Hai người liên tục chất vấn đối phương, không hề phát hiện bóng đen đang lặng lẽ đứng ở cửa. 

Từ khi Hạ Vân Linh thừa nhận mình đã tìm người đâm Lưu Họa Y, Lâm Thành Nhân đã đứng ở cửa rồi. 

Anh cau mày nghe cô ta nói hết ra. 

Thiên Cơ định lên tiếng, nhưng thấy Lâm Thành Nhân dùng tay ra hiệu nên lại thôi. 

Thì ra chính cô ta đã khiến Lưu Họa Y bị thương. 

Nếu hôm nay anh và Thiên Cơ không phải bàn công việc thì đã không về sớm như vậy, càng không nghe được mấy câu này. 

Lâm Thành Nhân nhìn Thiên Cơ, Thiên Cơ hiểu ý anh, gật đầu. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!