Vẻ ngoài Lương Minh Thành vẫn bình thản, lạnh lùng như trước, nhưng thực ra nội tâm anh đang âm thầm mỉm cười khi được nắm tay người con gái mình yêu.
Sau khi hai người vào bữa tiệc thì nghe tiếng ồn ào phía đại sảnh, mọi người đều nhìn về phía đó. Là Lâm Thành Nhân đến.
Lương Minh Thành thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà hôm nay anh không đi cùng Lưu Họa Y, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của anh, Tiêu Thanh Lạc bèn hỏi, Anh sao thế?”
“À, không có gì, anh nhìn thấy người quen, chúng ta qua chào hỏi nhé.”
Nói rồi anh cầm theo ly rượu, dẫn Tiêu Thanh Lạc đi qua đó.
“Anh Nhân. Đã lâu không gặp.
Lâm Thành Nhân mỉm cười: "Hiếm có thật đấy, không ngờ lại gặp được cậu trong buổi tụ họp này."
Ai cũng biết Lương Minh Thành là cậu ấm duy nhất trong giới không thích tham gia tiệc rượu.
Lương Minh Thành vuốt mũi: "Hết cách rồi. Nếu tôi không đến, ông già nhà tôi sẽ giết tôi mất."
"Tôi cũng thấy thế. Nhưng chắc cậu không chịu cưới nên ông ấy mới đòi giết cậu thôi." Một giọng nói bỗng vang lên sau lưng anh ta, Lương Minh Thành quay đầu, bất chợt bật cười, vỗ vai người tới: "Hùng Cường, về khi nào thế?"
"Tôi về lâu rồi."
Hai người bắt đầu nói chuyện, còn Tiêu Thanh Lạc thì buồn chán đứng bên. Nếu không vì anh ta, tại sao cô ấy phải đứng đây mỉm cười chứ.
Cô ấy giương mắt, trông thấy Lâm Thành Nhân đang ngẩn người bên cạnh, chợt nghĩ đến lời của Lưu Họa Y, không khỏi bật cười.
Ba người quay đầu nhìn cô ấy, Tiêu Thanh Lạc nở nụ cười ngại ngùng.
"Không giới thiệu một chút à?" Lâm Thành Nhân nhướng mày, còn Phan Hùng Cường thì nhìn cô ấy với ý khác.
"Tiêu Thanh Lạc." Lương Minh Thành nói rồi chỉ về phía Lâm Thành Nhân và Phan Hùng Cường, lần lượt nói: "Đây là hai cậu ấm nổi tiếng nhất thủ đô, Lâm Thành Nhân và Phan Hùng Cường."
Tiêu Thanh Lạc gật đầu với hai người rồi quay sang nhìn Lâm Thành Nhân, vươn tay ra: "Chào anh, ngưỡng mộ đã lâu. Chỉ có điều anh hơi khác với những gì mà tôi nghe được."
Lâm Thành Nhân nhíu mày, đã biết thân phận của Tiêu Thanh Lạc. "Ồ? Không biết cô Tiêu nghe được lời đồn gì thế?" Phan Hùng Cường cười gian, tỏ ra tò mò.
"Tôi nghe nói cậu Lâm..." Tiêu Thanh Lạc đảo mắt: "Nghe nói cậu Lâm không đẹp như trên báo, hơn nữa mặt còn đầy mụn
"Phụt... Ha ha ha ha." Cô ấy vừa dứt lời, Phan Hùng Cường và Lương Minh Thành đồng loạt bật cười.
Lâm Thành Nhân nhướng mày, chỉ mỉm cười chứ không nói gì. Lưu Họa Y.
Lá gan của người phụ nữ này ngày càng lớn.
Lương Minh Thành vừa giới thiệu xong, anh đã biết Tiêu Thanh Lạc là ai
rồi.
Anh đã nghe thấy cái tên này từ miệng Lưu Họa Y rất nhiều lần. Chỉ có điều...
Lâm Thành Nhân cười khẽ, bỗng dưng nhớ đến một đống đồ mà Lưu
Họa Y xách về hôm đó. Có lẽ là do Tiêu Thanh Lạc tặng.
Chỉ e người phụ nữ ngốc kia vẫn chưa biết thân phận của cô ấy.
Tiêu Thanh Lạc... Cô gái này...
"Cậu Lâm, bây giờ tôi đang rất tò mò, không biết ai dám nói ra câu đấy." Phan Hùng Cường cười khẽ, nhìn qua ba người.
Tiêu Thanh Lạc và Lương Minh Thành nhìn nhau, không nói gì.
Người có thể nói câu này với Tiêu Thanh Lạc, hơn nữa còn hiểu Lâm Thành Nhân rất rõ, e rằng chỉ có Lưu Họa Y.
Lâm Thành Nhân mỉm cười, không nói gì.
"Ngại quá, tôi phải đi WC, xin phép vắng mặt nhé." Tiêu Thanh Lạc tao nhã rời đi.
Lâm Thành Nhân vỗ vai Lương Minh Thành, cười khẽ: "Không tồi. Tôi thấy cô Tiêu này vô cùng ưu ái cậu, Minh Thành, nếu cưới cô ấy, cậu sẽ tiết kiệm được ba mươi năm phấn đấu đấy."
Khóe miệng Lương Minh Thành giật giật: "Cậu cũng biết à?"
Phan Hùng Cường cũng cười: "Tôi đã sớm nghe nói nhà họ Tiêu có một
cô con gái đang học trong nước, nhưng chưa gặp bao giờ. Cô Tiêu đây tự
nhiên phóng khoáng, phong thái tiểu thư khuê các được thể hiện rõ trong
từng cử chỉ, hơn nữa quần áo trên người có thể mua được cả căn biệt thự, tôi nghĩ nhà họ Tiêu cũng không có cô chủ thứ hai đâu."
"Tên nhóc cậu đúng là có phúc." Phan Hùng Cường cười cười, nhìn về
phía Tiêu Thanh Lạc vừa đi.
Lương Minh Thành nhếch môi, tỏ ra cay đắng, không nói năng gì.
Chính vì nhà họ Tiêu quá khổng lồ nên anh ta mới không thể với tới.
Trước nhà họ Tiêu, ngay cả gia tộc kinh doanh lớn như nhà họ Lương cũng chẳng là gì.
Hơn nữa cô ấy... Lương Minh Thành lắc đầu. Trong lúc anh ta suy nghĩ, Tiêu Thanh Lạc đã quay lại.
Lâm Thành Nhân nhìn Tiêu Thanh Lạc, bỗng nghĩ đến cánh tay bị
thương của Lưu Họa Y. Anh quay đầu, nói với Lương Minh Thành: "Tôi mượn bạn gái cậu một lát nhé?"
Lương Minh Thành cười, anh ta biết chắc chắn Lâm Thành Nhân có chuyện cần nói với Tiêu Thanh Lạc.
"Cô Tiêu, cô không ngại nói chuyện một lát chứ?"
"Cậu Lâm, mời."
Bên ngoài hành lang, hoàng hôn đang buông xuống. Đèn neon dần sáng lên, khiến đất trời trở nên rực rỡ.
"Cậu Lâm định nói gì với tôi thế?" Tiêu Thanh Lạc nhướng mày, thầm quan sát người đàn ông trước mặt.
Lưu Họa Y đáng ghét dám lừa cô. Sao cô ấy lại nói mặt Lâm Thành Nhân đầy mụn chứ?
Rõ ràng người ta còn đẹp trai hơn trên báo, hơn nữa... Dáng người cũng không tồi.
Ánh mắt nóng rực của Tiêu Thanh Lạc khiến Lâm Thành Nhân cảm thấy mất tự nhiên. Anh hằng giọng, kéo cô ấy ra khỏi những suy nghĩ.
"Lần trước cô Tiêu đã tặng rất nhiều quà cho vợ tôi, tôi vẫn chưa cảm ơn Cô..."
"Khoan đã." Lâm Thành Nhân còn chưa nói xong, Tiêu Thanh Lạc đã vội ngắt lời.
"Cậu Lâm, đừng gọi cô Tiêu suốt thế, anh cứ kêu tôi là Thanh Lạc, hơn nữa, nếu anh có chuyện gì thì nói thẳng đi. Tôi tự nguyện tặng quà cho Họa Y,
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!