Cô không biết hai người đang có điều gì khó xử. Nhìn dáng vẻ của Lương Minh Thành rõ ràng anh ấy có một tình cảm dành cho Tiêu Thanh Lạc. Vì cái gì mà hai người không thể ở bên nhau?
Lương Minh Thành nhìn cô đầy vẻ khó xử, Lưu Họa Y tiếp tục hỏi: “Rốt
cuộc anh có thích cậu ấy không?”
nào?”
Anh ấy bất đắc dĩ, nở một nụ cười chua chát, “Thích, nhưng thế thì thế
Vậy là thế nào?
“Vậy ở bên nhau nha.”
Lương Minh Thành lắc đầu, “Sự việc không có đơn giản như vậy, anh
cùng với cô ấy.
” Anh không biết phải nói thế nào, “Em có biết cô ấy là ai?
Cậu ấy là ai?
Lưu Họa Y đưa tay sờ vào trán của Lương Minh Thành, “Anh không bị vấn đề gì chứ? Đương nhiên em biết cậu ấy là ai. Là Tiêu Thanh Lạc.”
Anh ấy lắc đầu cười khẽ.
“Nếu ngày mai e không có thời gian rảnh thì quên chuyện này đi. Để anh tự đi tìm cô gái khác vậy.”
“Như thế này. Anh đưa địa chỉ bữa tiệc rượu đẩy qua cho em. Khi trở về nhà em sẽ trả lời cụ thể cho anh biết. Đến khi đó em có thể tự mình đi đến đấy. Anh thấy như thế nào?”
Lưu Họa Y nghiêng đầu, trong ánh mắt cô hiện lên ý cười.
“ĐƯỢC.”
Lưu Họa Y cầm tờ giấy có ghi lại địa chỉ của Lương Minh Thành đưa, cô mỉm cười trở về phòng ngủ.
Buổi tối nay có lịch học nên cô đã gọi cho Chú Hiểu dặn ông không cần chờ cửa, đêm nay cô không về căn biệt thự đó.
Vừa bước vào cửa, một luồng gió thổi tới, Tiêu Thanh Lạc đã đứng trước mặt cô, hai tay chống nạnh mang dáng vẻ của một người đàn bà đanh đá.
"Khai mau. Cậu đã đi đâu."
Lưu Họa Y giơ hai tay đầu hàng, "Tớ đi gặp nam thần của cậu."
Cô không có ý định che giấu Tiêu Thanh Lạc, thay vào đó cô đã nói cho cô ấy nghe sự thật.
Ngay lập tức vẻ mặt Tiêu Thanh Lạc như một quả bóng đang xì hơi, cô ấy gục đầu xuống cùng với một biểu cảm không vui trên khuôn mặt.
"Vì thế cho nên cậu bỏ rơi tớ để đến gặp Lương Minh Thành."
Lưu Họa Y liên tục xua tay, "Tớ đã mang đến cho cậu một cơ hội tuyệt vời này. Tự mình nắm lấy."
“Cơ hội nào?” Ánh mắt Tiêu Thanh Lạc sáng rực lên.
Lưu Họa Y không thể không nghi ngờ, "Cậu trả lời một câu hỏi của tớ. Tớ sẽ nói cho cậu biết."
"Mau hỏi đi. Mau hỏi đi." Cô ấy không muốn chờ đợi, Lưu Họa Y chớp mắt, hằng giọng, vẻ mặt trịnh trọng, "Cậu vẫn còn thích anh ấy không?" "Tất nhiên là còn thích rồi."
"Sau đó, cậu muốn bỏ cuộc như thế này sao?"
“Tớ cũng không muốn. Nhưng...... Đã lâu như vậy anh ấy vẫn còn thờ ơ không muốn nói chuyện với tớ.” Tiêu Thanh Lạc gục đầu xuống, vẻ mặt phiền muộn.
Lưu Họa Y nắm lấy đôi tay của cô bạn, cô nói: “Thanh Lạc à, tại sao cậu không đi hỏi anh ấy? Dù sao thì thích hay không thích, cậu cũng phải đi hỏi anh ấy để biết một đáp án chứ?? Cậu muốn mình chết cũng không được nhắm mắt.”
Tiêu Thanh Lạc vẫn cúi đầu, cắn môi. Lưu Họa Y thở dài, cô lấy từ túi xách ra một tờ giấy đưa cho cô ấy.
“Cho cậu cái này”.
“Đây là cái gì?” Tiêu Thanh Lạc nghi ngờ tiếp nhận.
“Ngày mai Lương Minh Thành sẽ đi tham gia một buổi tiệc rượu, anh ấy chỉ thiếu một người bạn gái đi cùng, bổn tiểu thư đây không có thời gian rảnh nên tớ trao tặng cơ hội vinh quang này cho cậu. Nhưng có điều.” Lưu Họa Y nháy mắt, vẫy tay gọi cô ấy lại gần, “Lương Minh Thành còn chưa biết. Cho nên...” Cô tiến sát lại tai cô ấy chậm rãi thì thầm.
Tiêu Thanh Lạc nghe xong đã bật thốt lên. Vừa kinh ngạc vừa lại vui
mừng.
“Lưu Họa Y. Cậu...
Đôi mắt cô nhìn chằm chằm, “Tớ làm sao? Tớ làm như vậy còn không phải là vì cậu sao.”
“Cậu có đi hay không? Tự cậu phải suy nghĩ kỹ.”
Tiêu Thanh Lạc cắn môi, sau đó cô ấy hạ quyết tâm, “Tớ đi.”
Lưu Họa Y mỉm cười hài lòng, cuối cùng cô đã có thể tác hợp cho cặp đôi có tình mà không dám ngỏ này rồi. Cảm giác nhìn bạn thân của mình hạnh phúc cô cũng thấy hạnh phúc lây.
Nghĩ đến tình cảm cô dành cho Lâm Thành Nhân, gò má Lưu Hoa Y cũng ửng hồng.
Bây giờ đang là đầu tháng hai, gió thổi dịu dàng mơn man mấy cánh hoa đào, khiến chúng như những cánh bướm hồng tung bay trong gió, nụ cười ngọt ngào cùng đọng trên môi hai cô gái.
Tương lai là thứ khó đoán định, nhưng hiện tại, họ đều phải giơ tay để nằm bắt lấy hạnh phúc của mình.
Tổng Tài Ác Ma Sủng Thê - Phần 2
Phía ngoài lối vào của một căn biệt thự, hai cô gái đang đứng cùng nhau, đó chính là Lưu Họa Y và Tiêu Thanh Lạc. Vì muốn giúp cô bạn thân của mình mau chóng có được tình yêu nên Lưu Họa Y đã đặc biệt sắp xếp buổi gặp mặt này, nhằm thúc đẩy cho Lương Minh Thành mau chóng tỏ tình với Tiêu Thanh Lạc.
Ngoài trời bây giờ đang rất lạnh, gió thổi từng cơn lạnh buốt, hai cô gái
đều co ro đứng dựa vào nhau.
“Họa Y, sao lại thế này, tớ lạnh quá!”
Lưu Họa Y kéo kéo vạt áo khoác, nhìn ra xe, cô đột nhiên kêu lên vui vẻ, Lương Minh Thành tới rồi!”
Lập tức, Tiêu Thanh Lạc vội đứng thẳng người, nấp sau bức tường, cô ấy giữ chặt vạt áo, hít sâu một hơi cho bình tĩnh. Còn Lưu Họa Y thì vui vẻ chạy ra phía xe của Lương Minh Thành.
Lương Minh Thành mặc một bộ vest trắng trông vô cùng lịch lãm, anh vừa bước xuống xe, nhìn thấy Lưu Họa Y thì vội đi đến bên cạnh, “Sao em lại ăn mặc thế này, không sợ lạnh sao?”
“Như này rất đẹp mà.” Lưu Họa Y xoay một vòng, mỉm cười tươi rói.
“Bà cô ơi, mau đi theo anh thay bộ đồ khác, nếu không em sẽ chết cóng đấy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!