Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Ác Ma Sủng Thê - Lưu Họa Y - Lâm Thành Nhân (FULL)

 

Lâm Thành Nhân im lặng, ngay từ đầu tìm Huỳnh Cẩn Mai là bởi vì chính anh không quên được cảm giác đêm hôm đó. Nhưng khi cô ta thật sự đến bên cạnh anh, anh lại cảm thấy như không phải là cô. 

 

 

Sau đó anh lợi dụng người đàn bà này thành công cụ để trả thù Lưu Họa Y. 

Nhưng hiện giờ... 

Lâm Thành Nhân mân môi, rất khó chịu, anh đã không hiểu được chính mình. 

"Thành Nhân, anh có nghe em nói không?" Tiếng hờn dỗi của Huỳnh Cẩn Mai kéo suy nghĩ của anh lại. 

"Tôi hơi mệt." Lâm Thành Nhân nói xong đứng lên, Huỳnh Cẩn Mai bỗng 

hét lên "Anh đứng lại." 

Huỳnh Cần Mai tức giận chỉ vào anh "Hôm nay anh phải nói rõ ràng. Rốt cuộc anh coi em là cái gì? Em không danh không phận đi theo anh. Lừa dối phản bội, thương tổn bạn bè. Em nghĩ cho dù không danh không phận anh cũng sẽ đối tốt với em, yêu em. Nhưng anh thì sao, anh rốt cuộc coi em là gì? Lâm Thành Nhân tóm lại anh có yêu em không?" 

Cô ta bị tâm thần sao, Lâm Thành Nhân phiền muộn, mặt không chút thay đổi nhìn cô, "A, yêu cái gì?" Anh nhếch môi, lạnh giọng nói. "Cô không muốn ở lại thì cút đi." 

Câu nói này giống như một chậu nước lạnh tạt ướt cả người Huỳnh Cẩn Mai, lạnh thấu tim. 

Bỗng nhiên Hạ Vân Linh giật mình, hiểu ra chính bản thân mình đã nói điều gì. 

Cô ta đã quên người đàn ông này rất tàn nhẫn, vô tình và máu lạnh. Thế mà cô dám đuổi anh đi như vậy. 

Hạ Vân Linh lắc đầu, nước mắt theo đi xuống lưu, “Không. Thành Nhân... 

“Anh không được đuổi em đi.” 

Nói xong cô ta lao tới ôm chặt lấy anh, Lâm Thành Nhân thì đứng yên 

bất động, để mặc cô ta bám vào người anh. 

“Thành Nhân em sai rồi. Sau này em sẽ không bao giờ nói những lời như thế nữa. Anh không cần phải đuổi em đi.” 

Cô ta dùng sức lắc đầu thật mạnh, miệng thì gào khóc thảm thiết. 

Bên ngoài cánh cửa Lưu Họa Y nhíu mày lại vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Không thể tưởng tượng được cái tính khí kiêu ngạo của Hạ Vân Linh lại có một bộ mặt như vậy. 

Thật hiếm thấy. Hiếm thấy. 

Cô lắc đầu, cô xoay người rời chỗ này. Cuộc trò chuyện này không có dinh dưỡng gì mấy, có lẽ cô không nên nghe. 

đi." 

Lâm Thành Nhân kéo tay cô ta ra, anh cau mày, “Cô nghỉ ngơi sớm 

Nói xong anh kéo cửa phòng ra. 

Hạ Vân Linh sững sờ đứng yên tại chỗ, trang điểm trên mặt cô ta đã bị nhòe đi hết, cả gương mặt vô cùng thê thảm không nỡ nhìn. 

Chờ đến khi cô ta nhìn không thấy Lâm Thành Nhân nữa, cô ta im lặng đóng cửa lại, khóe môi nhếch lên. 

 

Đã gây náo loạn đến như thế, tạm thời lúc này Lâm Thành Nhân chắc là sẽ không nhớ đến Lưu Họa Y. 

Vừa rồi cô ta cố ý nhắc đến vết thương của Lưu Họa Y để khơi dậy sự ghê tởm của Lâm Thành Nhân. Sau đó, cô bắt đầu cãi nhau với anh. Nếu Lâm Thành Nhân còn nhớ đến nhà họ Hạ sau lưng cô ta, tự nhiên sẽ không lo lắng Lưu Họa Y quá mức. Bằng cách này Lâm Thành Nhân cũng sẽ không còn để ý đến vết thương trên tay của cô ấy nữa. 

Chỉ cần Lâm Thành Nhân không đi điều tra kỹ càng, cô ta sẽ có đủ thời gian thu dọn đống hỗn loạn này, sau đó sắp xếp chúng lại từ đầu. 

Có một chuyện cô ta không thể ngờ tới. Chính là Lâm Thành Nhân đuổi cô ta đi. 

Cô ta vốn cho rằng mặc dù tình cảm anh dành cho chính mình đã phai nhạt đi, nhưng ít ra anh vẫn còn nhiều ít nhớ đến tình cảm trước kia của mình. 

Không nghĩ tới... 

Thế mà anh lại tuyệt tình như vậy. 

Hừ. Bảo cô rời đi? 

Cô ta sẽ không rời khỏi Lâm Thành Nhân. Vĩnh viễn cũng sẽ không. Cô ta muốn ngồi trên chiếc ghế của vị trí mợ Lâm này. Cô ta muốn có được toàn bộ tình yêu mà Lâm Thành Nhân dành cho mình. 

Tuy nhiên, Hạ Vân Linh đã xem nhẹ một chuyện, cô ta ngàn tính vạn tính cũng không có tính đến, một trong những tính cách lớn nhất của Lâm Thành Nhân đó chính là có thù nhất định trả. 

Hai ngày nữa chính là ngày khai giảng, Lưu Họa Y phải lại quay trở về trường học. 

Chương trình của học kỳ một cũng không nhiều cho lắm,nên có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, mọi người đều có kế hoạch cho riêng mình. 

Vừa vào đến phòng học Lưu Yến nhìn thấy Tiêu Thanh Lạc vội vàng chạy tới, “Thế nào? Tay của cậu khá lên chưa?” Cô ấy vừa nói vừa xắn tay áo của 

cô lên. 

Lưu Họa Y vội vàng ngăn cô ấy lại, giả vờ tức giận, “Cậu làm gì vậy. Cậu làm gì vậy. Trước mặt mọi người lôi lôi kéo kéo mình.” 

Tiêu Thanh Lạc tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, “Được được được, không nhìn nữa” 

Cô ôm chặt lấy bả vai của Tiêu Thanh Lạc, “Miệng vết thương quá xấu. 

Tớ xinh đẹp đến như vậy, cậu đừng cho rằng chỉ vì một vết sẹo mà hủy hoại được nhan sắc xinh đẹp của tớ nha.” 

Cô hạ giọng nói chuyện rất nhỏ, như thể đang nói một chuyện rất bí mật. 

Tiêu Thanh Lạc cười ha ha hai tiếng, trợn mắt nhìn cô. 

“Cậu còn đau không?” 

“Còn, chỉ đau có một chút, như thế cũng tốt.” Cô cười cười. 

Vết bầm tím trên cánh tay rất lớn, chính cô còn bị giật mình, vẫn không nên cho Tiêu Thanh Lạc nhìn, kẻo cô ấy lại lo lắng cho cô. 

“Đúng rồi, tớ có cái này cho cậu”. Từ trong túi Tiêu Thanh Lạc lấy ra một chiếc bình nhỏ. 

“Đây cái gì thế?” Lưu Họa Y nhíu mày hỏi. 

“Bình thuốc gia truyền của dòng họ, chuyên chữa trị các vết 

thương” 

“Xì.” 

Tiêu Thanh Lạc nói nhỏ, hai người cùng nhau bật cười tại chỗ. 

Người trợ giảng đang trên bục giảng nói thao thao bất tuyệt về những vấn đề cần tập trung vào học kỳ này và cách giải quyết trong thời gian tới đây. Mà hai cô thì lại thương lượng lát nữa đi ăn cơm ở đâu. 

Lưu Họa Y nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng không biết ăn cái gì. Bây giờ các quán bán đồ ăn đã đóng cửa hết, cô lại không muốn ăn đồ ăn nhanh. Ai. Có. 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!