Lưu Họa Y trợn mắt há hốc mồm, nhìn một đống thương hiệu quen thuộc hơi hơi kinh ngạc.
Mặc dù từ trước đã biết thân phận Tiêu Thanh Lạc không thấp nhưng không nghĩ cô ấy ra tay hào phóng như vậy.
Chỉ là mấy thứ trước mặt cô này, cho dù mua giảm giá ở nước ngoài
cũng phải hơn bảy trăm triệu.
“Không được, nhiều quá.”
Lưu Họa Y khoát tay.
Tiêu Thanh Lạc lại không nghĩ vậy, “Nếu cậu thấy cầm không tiện thì tớ có thể cho nó vào một túi hết cho cậu.”
rồi.”
Nói xong cô mở hộp ra.
“Đừng, đừng”
Lưu Họa Y kéo tay cô, “Tớ bảo quà quá nhiều, tớ chọn một cái là được
“Không nên, không nên.” Tiêu Thanh Lạc không đồng ý. Lưu Họa Y cũng không tranh cãi với cô, “Được rồi, được rồi, để gọn lại đã, cậu đi dạo phố với tó."
Tiêu Thanh Lạc thấy Lưu Họa Y không từ chối nữa liền gật đầu.
Hai người đi dạo trong trung tâm thương mại trong chốc lát, Lưu Họa Y mua một số đồ dùng và hai chiếc váy đang giảm giá. Nhưng Tiêu Thanh Lạc đi cùng lại mua không ít túi lớn túi bé.
“Mệt chết.” Lưu Họa Y cầm túi lớn túi bé, trong đó một nửa đều là của Tiêu Thanh Lạc.
đã.”
“Đến bãi đỗ xe trước, chúng ta để đồ vào xe sau đó tìm chỗ nào ăn cơm
“Tớ muốn đi ăn quán cá ở cổng trường”
“Đi, chúng ta nhanh đi thôi.”
Nói xong hai cô gái cầm theo túi lớn túi nhỏ đi về phía bãi đỗ xe.
Quán ăn ở gần một sườn dốc, bốn phía đỗ đầy xe.
Dù đây không phải quán cao cấp nhưng hương vị là số một số hai. Cơ bản mỗi ngày đều chật ních người.
Nhìn xe đỗ chật trước mặt hai người cũng không khỏi ngạc nhiên.
Tiêu Thanh Lạc dừng xe xong hai người tìm chỗ ngồi.
“Nơi đó có một chỗ.” Lưu Họa Y chỉ về phía vị trí còn trống.
Tiêu Thanh Lạc đi trước, sau đó quay đầu lại sắc mặt bỗng nhiên tái
nhợt vừa lao phía Lưu Họa Y vừa hô lớn” “Cẩn thận.”
Lưu Họa Y theo bản năng quay đầu lại, một chiếc xe màu đỏ từ trên dốc lao thẳng về phía cô không giảm tốc độ chút nào.
Chiếc xe màu đỏ trượt dốc, tốc độ nhanh không ngờ.
Khi Lưu Họa Y quay đầu lại xe đã đến gần trước mặt cô.
Bỗng nhiên cô cảm thấy cả người bị một lực mạnh va chạm, đẩy ra ngoài. Lưu Họa Y nhìn Tiêu Thanh Lạc đang ôm chặt mình.
Hai người ngã sấp xuống bụi cỏ ven đường. Chiếc xe lao theo sườn dốc xuống húc văng quán nước ven đường, may mà không ai bị thương.
Lưu Họa Y chưa hết hoảng hồn, chỉ nghe “Phanh” một tiếng chiếc xe lao vào cửa sát sau đó ngừng lại.
Một người đàn ông trong quán bán hàng rong chạy ra, chỉ huy đám người tản ra.
Một người đàn ông bước từ trên xe xuống, nhổ một ngụm nước miếng
lên mặt đất, vỗ vỗ bụi trên người.
Lưu Họa Y nhìn anh ta, nghĩ lại vẫn còn sợ.
Vì sao xe lại đột nhiên trượt dốc, tốc độ lại nhanh như vậy?
“Cậu không sao chứ? Ngã có bị thương không?” Tiêu Thanh Lạc lo lắng
nhìn cô, kéo Lưu Họa Y quay đi quay lại kiểm tra.
“Tớ không sao? Cậu thì sao?”
Cô vỗ vỗ ngực “Tớ không sao, tớ đã tập luyện.”
“Xuýt...” Lưu Họa Y thở nhẹ cúi đầu thấy cánh tay mình bị xước một
mảnh.
Máu tươi chảy ra, Tiêu Thanh Lạc lấy khăn tay ra lau cho cô, lại mượn đồ ở quán hàng rong ven đường băng bó giúp cô.
Xử lý xong miệng vết thương Tiêu Thanh Lạc lúc này mới yên lòng.
Buổi tối bảy tám giờ là giờ ăn cao điểm Lưu Họa Y tuy trong lòng có nghi hoặc nhưng nhìn thấy bốn phía vẫn bình thường cũng nghĩ là mình nghĩ nhiều.
Chung quanh đây gần trường học cho nên người đến ăn cơm đa số là học sinh sinh viên.
Chủ xe đứng trước cửa gọi điện thoại cho người đến kéo xe đi, vừa nói vừa nhìn Lưu Họa Y.
Trong ánh mắt hiện lên sự độc ác không thể nghi ngờ.
Chủ xe đi về phía Lưu Họa Y, cô theo bản năng lùi về phía sau
Tiêu Thanh Lạc đứng phía trước khí thế tràn đầy nhìn người đàn ông đang đi đến.
“Anh muốn làm gì?”
“Làm gì?? Đền tiền. Xe của tạo vỡ thành như vậy?”
“Thật vô lý. Anh xem bạn tôi còn bị thương. Chúng tôi chưa đòi anh bồi
thường anh đã đòi chúng tôi bồi thường”
Tiêu Thanh Lạc giận dữ mắng người đàn ông.
Trên mặt người đàn ông xẹt qua một tia xấu hổ, “Xe tôi vẫn tốt, là bạn cô không cẩn thận mới có thể xảy ra chuyện như vậy, là các cô nên bồi thường tiền cho tôi.”
“Anh là kẻ ăn vạ, rõ ràng là anh...” Tiêu Thanh Lạc khinh thường nhìn anh ta Người chung quanh tụ đến càng nhiều, đều chỉ trích người đàn ông.
Lưu Họa Y nhìn Tiêu Thanh Lạc lắc đầu. “Quên đi.”
Cô cũng không bị thương, chỉ hơi sây sát một chút thôi, không muốn làm lớn chuyện.
Người đàn ông thấy càng ngày càng đông người vây chung quanh, trong lòng cũng hơi chần chừ, “Quên đi, quên đi, coi như tôi ngậm bồ hòn.” Nói xong chạy vội.
Tiêu Thanh Lạc tức giận nhìn anh ta. Nếu anh ta dám nhiều lời một câu, bà đây sẽ đánh luôn.
Thấy người đi rồi, mọi người chung quanh cũng tản ra.
Ông chủ cũng đến mời Tiêu Thanh Lạc và Lưu Họa Y ăn cơm.
Bởi vì học ở gần nên hai người thường xuyên đến đây ăn cơm. Ông chủ cũng quen với hai người, không lâu sau đồ ăn đã mang lên.
Một hồi sợ bóng sợ gió qua đi Lưu Họa Y cũng mất hứng thú ăn cơm. Vội vàng ăn một chút, đặt bát xuống.
“Thanh Lạc, tớ vẫn cảm thấy chiếc xe kia lao về phía tớ có chủ ý.”
Tiêu Thanh Lạc cũng ngừng động tác, vỗ vỗ vai cô, “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, người kia cậu không biết sao vô duyên vô cớ lái xe đâm cậu chứ.” Lưu Họa Y khẽ cười cúi đầu không nói gì.
Hi vọng là như thế đi. Thật sự đừng có ai cố ý đâm cô mới tốt.
Sợ Lưu Họa Y lại xuất hiện cái gì ngoài ý muốn Tiêu Thanh Lạc lái xe đưa cô đến đường Phượng Tê.
Tiêu Thanh Lạc nhíu mày, “Thật là, Lưu Họa Y che dấu kỹ như vậy.”