Lâm Thành Nhân buông dao nĩa trong tay nói với Chú Hiểu.
“Được, trưa nay cậu chủ muốn ăn cái gì?”
Lâm Thành Nhân nghĩ một chút: “Nấu món sở trường nhất của chú đi."
Anh cúi đầu nhẹ giọng nói: “Đã lâu rồi tôi không được ăn.”
Mặt Chú Hiểu biến sắc, ho nhẹ một tiếng, Lâm Thành Nhân cũng ngẩng đầu.
Lâu rồi không được ăn sao?
Lưu Họa Y nhíu mày, món ăn sở trường của Chú Hiểu không phải Thu đao ngư sao? Không phải vừa ăn mấy hôm trước đó sao?
Lâm Thành Nhân có chứng mau quên sao?
Huỳnh Cẩn Mai không chú ý tới sự kỳ lạ của anh, trong lòng đang nghĩ xem nên nắm bắt cơ hội này như thế nào.
Cô ta muốn ở một mình với Lâm Thành Nhân một ngày.
Vừa nghĩ, Huỳnh Cẩn Mai khoác tay Lâm Thành Nhân dịu dàng nói:
“Thành Nhân, hôm nay anh không đi làm, hay chúng ta ra ngoài xem phim được không?”
“Không đi” Anh ta gạt tay cô ra trong mắt hiện lên vẻ chán ghét. “Đi đi, đi đi, coi như là đi cùng em.”
Vẻ mặt Huỳnh Cẩn Mai cứng đờ lập tức vừa cười vừa nói.
“Tôi nói là không rảnh. Cô không hiểu tiếng người à?”
Anh nheo mắt lại, quát lớn.
Huỳnh Cẩn Mai sửng sốt, ánh mắt tủi thân nhìn Lâm Thành Nhân như sắp khóc.
“Không được khóc.”
Anh hét lên, Huỳnh Cẩn Mai vội nén nước mắt.
Nhìn thấy một màn này Lưu Họa Y kinh ngạc suýt rơi cả tròng mắt ra.
Đây đúng là kỳ ngộ trăm năm, trăm năm, lại trăm năm đều khó gặp. Lâm Thành Nhân và Huỳnh Cẩn Mai.
Huỳnh Cẩn Mai bị lạnh lùng.
Cô nheo mắt vui vẻ cắn một mẩu bánh mì.
Ừ, hôm nay bánh mì đúng là ngon đặc biệt.
Ăn cơm xong, Lưu Họa Y dọn dẹp một chút rồi ngồi trên sô pha.
Dù sao cuộc sống hiện giờ của cô cũng chỉ là ăn ngủ và xem tivi. Những bộ phim tình cảm lãng mạn chiếu trên tivi gần đây cô đã xem qua.
Bộ phim các cô gái xinh đẹp mới đây cũng khá hay. Phim kể về chuyện tình yêu của mấy cô gái. Nội dung phim không cũ, có ý tưởng mới, hơn nữa diễn viên chính cũng rất xinh đẹp.
“Bình thường cô đều xem những chương trình nhàm chán thế này?” Lâm Thành Nhân bê cốc nước ngồi bên cạnh cô. Lưu Họa Y không tự giác dịch mông giữ khoảng cách với anh ta.
Lưu Họa Y nhìn anh một cái, không trả lời câu hỏi của anh.
Sở dĩ cô nhàm chán đến như thể không phải do anh làm sao?
Không cho đi ra ngoài, không cho tìm việc làm.
Cả ngày ở trong nhà buồn chán, cô không xem phim truyền hình giết
thời gian thì có thể làm gì?
Lâm Thành Nhân dùng tay sờ sờ mũi, không tức giận.
Anh im lặng ngồi bên cạnh cùng cô xem phim truyền hình.
“Có muốn ăn hoa quả không?” Lâm Thành Nhân hỏi, Lưu Họa Y lắc đầu, tập trung xem tivi.
Lưu Họa Y mím môi, nam chính xuất hiện trong tivi, Lưu Họa Y bỗng nhiên thét chói tai ôm chặt gối ôm, vẻ mặt mê trai.
“Thật đẹp trai.”
Lâm Thành Nhân buồn bã sờ sờ mũi nhìn người đàn ông trên tivi.
Anh cũng không cảm thấy người này đẹp trai mây.
Cũng không đẹp trai bằng anh.
Anh nói sang chuyện khác: “Có muốn ăn đồ ăn vặt không? Hay ăn khoai tây chiên nhé?” Lưu Họa Y lắc đầu khoát tay.
“Xem tivi cả ngày cũng...”
“Trời ơi anh im lặng xem đi.”
Lâm Thành Nhân không nói gì nữa.
Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào.
Như vậy mới thật sự là cuộc sống vợ chồng. Có cãi nhau lại có chút ấm áp.
Thật ra như vậy cũng rất tốt không phải sao? Cuộc sống như vậy vì sao có người không quý trọng vậy?
Lâm Thành Nhân nheo mắt, nhìn Lưu Họa Y đầy nhu tình, lại như nghĩ đến cái gì, lập tức buồn bã.
“Huhu.” cô đang xem phim truyền hình bỗng nhiên khóc ầm, Lâm Thành Nhân nhìn hóa ra nữ số 2 đã chết.
Cô khóc càng lúc càng to, Lâm Thành Nhân luống cuống tay chấn lấy hai tờ khăn giấy đưa cho cô.
Lưu Họa Y nức nở
“Thật, thật đáng thương. Cô ấy vừa mới có được hạnh phúc thì đã bị hại chết.”
Lâm Thành Nhân mím môi nhìn cô khóc mặt nhòe nhoẹt bỗng nhiên muốn cười.
Diễn phim chính là kẻ điên, người xem phim chính là kẻ ngốc. Nhưng kẻ
ngốc trước mặt này anh cảm thấy càng nhìn càng đáng yêu.
Ngồi xem phim với Lưu Họa Y một lát Lâm Thành Nhân buồn ngủ ngã xuống sô pha.
Lưu Họa Y nghiêng đầu nhìn anh ta, trong lòng bỗng có một ảo giác. Người đàn ông này không phải là Lâm Thành Nhân, anh là...
Lưu Họa Y dùng sức lắc đầu. Bị suy nghĩ bất ngờ của mình làm cho kinh ngạc.
Không thể nào.
Nếu anh ta không phải là Lâm Thành Nhân thì sao Chú Hiểu không nhận ra?
Lưu Họa Y kéo kéo khóe miệng, thầm cười nhạo mình.
Gần đây chắc mình xem phim truyền hình nhiều nên suy nghĩ miên man.
Kéo ga trải giường đắp lên người anh Lưu Họa Y nhìn ngoài cửa, quyết định ra ngoài đi dạo một chút.
Cô vừa đi, Lâm Thành Nhân cũng mở mắt, ánh mắt trong sáng, căn bản không có cảm giác buồn ngủ.
Anh còn chưa kịp đứng dậy, chỉ thấy một bóng người đi theo Lưu Họa Y
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!