Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Ác Ma Sủng Thê - Lưu Họa Y - Lâm Thành Nhân (FULL)

 

Lưu Họa Y cũng cười, chỉ vào cô ấy: "Cô đến đây một mình à?" 

"Không, tôi đi cùng Hùng Cường 

"Phan Hùng Cường?" 

Phương Hoài An gật đầu. 

 

Cũng đúng thôi, Lâm Thành Nhân đã hại người ta đến mức như vậy, sao cô ấy có thể chủ động đến tham dự tiệc chúc mừng của anh chứ. 

Có điều, Phan Hùng Cường? KHông phải anh ta cũng là bạn tốt của Lâm Thành Nhân sao? Vì sao lại ở cùng Phương Hoài An... 

Phương Hoài An thấy vẻ nghi ngờ trong ánh mắt cô thì biết ngay cô đang nghĩ điều gì, có điều, cô ấy cũng không muốn nói đến đề tài ấy. 

Cô ấy khẽ chuyển sang chuyện khác, hỏi cô: "Cô có thấy ngột ngạt không? Hay là chúng ta tìm chỗ nào đó hít thở không khí đi?" 

tĩnh. 

"Được." Lưu Họa Y gật đầu. 

Hai người tìm một góc nhỏ, không có nhiều nhiều người, rất yên 

"Thật ra tôi rất phục cô đấy." Phương Hoài An đang cúi đầu bỗng nhiên nói ra một câu. 

"Cái gì?" 

Nhất thời cô không kịp phản ứng lại. 

"Lâm Thành Nhân." Phương Hoài An cười, trong nụ cười ấy mang theo chút đắng chát. 

nào. 

Dám gả cho kẻ thù của mình, việc này cần phải dũng cảm đến mức 

"Phải không?" Khóe miệng cô giật giật: "Rất nhiều chuyện không phải giống như vẻ bề ngoài của nó." 

cô. 

"Thật ra..." 

"Lưu Họa Y." 

Cô còn chưa nói hết câu đã bị một giọng nam cắt ngang. 

Cô ngẩng đầu lên, thì trông thấy Lâm Thành Nhân đang đi về phía 

"Không phải đã bảo cô đừng đi lung tung sao? Cô đã đi đâu thế?" "Quá buồn chán, nên tôi ra ngoài hít thở không khí." 

Lưu Họa Y bĩu môi, chân khẽ dịch về phía trước. 

Nhưng Lâm Thành Nhân vẫn trông thấy Phương Hoài An đang ở sau lưng cô. 

Anh khế cong môi lên, một tay kéo Lưu Họa Y đến gần mình: "Cô Phương, lâu rồi không gặp." 

Phương Hoài An ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong 

ánh mắt lại đầy vẻ lạnh lẽo: "Cậu chủ Lâm, dạo này vẫn khỏe chứ?" 

"Hùng Cường đang ở bên kia, cô Phương nên qua đó nhanh đi." 

Anh nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Phan Hùng Cường rồi nói với Phương Hoài An. 

Sao Hùng Cường lại đưa cô ta đến đây? 

Phương Hoài An gật đầu, nhìn Lưu Họa Y cười, trong mắt không còn vẻ lạnh lẽo như vừa rồi nữa mà tràn đầy thân mật: "tôi đi đây, lần sau lại nói chuyện tiếp nhé." 

"Ừ." 

Lưu Họa Y cũng mỉm cười với cô ấy. 

Không hiểu sao hai người đều có ấn tượng tốt về nhau, chắc có lẽ do hai người đều đã trải qua những chuyện tương tự nhau. 

"Cười cái gì mà cười." Lâm Thành Nhân quát lớn, khiến Lưu Họa Y vội vàng thu nụ cười của mình lại. 

"Cô quen cô ta?" 

Lưu Họa Y nghiêng đầu nghĩ một lát: "Anh hại nhà họ Phương thê thảm như vậy, muốn không biết cũng khó." 

Lâm Thành Nhân mím môi: "Cô thì biết cái gì." 

Anh vừa nói dứt lời thì Lưu Họa Y đã nổi giận, cô thì biết cái gì? 

Nói hay lắm, giống như trước đó anh chưa từng hại cô vậy. 

"Tôi không hiểu? Phương Hoài An và nhà họ Lưu đều bị anh hại cho tan cửa nát nhà, Nếu tôi còn không hiểu thì không biết ai có thể hiểu đây?" 

Lưu Họa Y châm chọc, rồi trừng mắt nhìn Lâm Thành Nhân. 

Lâm Thành Nhân cũng không giải thích, chỉ lạnh lùng nhìn cô, căn bản cô và Phương Hoài An không giống nhau. Dù sao thì anh hại cô là vì báo thù, còn Phương Hoài An, thì anh chưa bao giờ nhằm vào cô ta cả. 

Nếu không phải do nhà họ Phương không biết điều, cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế. 

Hơn nữa, nếu không phải nể mặt Hùng Cường, thì Phương Hoài An cũng sẽ không sống thoải mái như thế này. 

"Cô và cô ta, không giống nhau." Anh khẽ mở miệng, khi Lưu Họa Y còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã kéo cô đi xuyên qua đám người. 

Một buổi tiệc thôi cũng khiến Lưu Họa Y cười đến mức mặt mũi đều cứng đờ lại. 

Khi ngồi trên xe, cô soi gương rồi vỗ vỗ lên mặt mình. 

Lần sau không bao giờ tới tham gia loại tiệc tùng chó má này nữa, đúng là không phải nơi cho người ta được thoải mái mà. 

Nghĩ lại những bữa tiệc trước đây cô từng tham dự, có cái nào cần mang theo khuôn mặt giả dối với nụ cười tươi này đi chào khách khứa đâu? Tiệc tùng chính là muốn vui vẻ nên mới gọi là tiệc tùng. 

Ăn ngon chơi vui mới gọi là tiệc tùng. 

Bây giờ cô thế này, gương mặt đã cười đến mức cứng đờ rồi thật sự là đáng thương. 

Thấy suốt quãng đường cô đều vuốt mặt mình thì Lâm Thành Nhân mím môi lại. 

 

Khóe môi anh khẽ cong lên, nếu còn vỗ nữa, thì mặt cũng sưng lên đấy. 

Vốn dĩ gương mặt đã xấu rồi, vỗ sưng lên lại càng xấu hơn. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!