Cô nói thế nhưng hai tay không nhịn được vẫn bám chặt vào Lâm Thành Nhân.
Thấy dáng vẻ này của cô, anh khẽ cười, nhưng cũng không bảo cô buông ra.
"Này. Tổng giám đốc Lâm lâu rồi không gặp. Chúc mừng "Tương tư" của anh thành công như vậy."
Lâm Thành Nhân cũng cầm ly rượu lên: "Đâu có, nào có tốt bằng việc làm ăn của tổng giám đốc Triệu."
"Ơ, cô gái này là..."
Lâm Thành Nhân cong môi lên: "Xin lỗi quên không giới thiệu, cô ấy chính là phu nhân của tôi."
"A a. Phu nhân Lâm. Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu."
"Tôi đã nghe nói phu nhân Lâm xinh đẹp như hoa từ lâu rồi, hôm nay vừa gặp được đúng là danh bất hư truyền.
Là người đẹp hơn hoa mới đúng chứ. Đồ đần.
Trong lòng Lưu Họa Y không vui, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào: "Đâu có, tổng giám đốc Triệu mới là người đẹp trai tài giỏi."
"Phu nhân thật sự khéo ăn nói quá. Chẳng trách tổng giám đốc Lâm lại giấu kỹ như vậy."
Lâm Thành Nhân chỉ cười không nói gì, anh cầm ly rượu lên dùng một hơi uống cạn, ánh mắt không tự giác liếc về phía Lưu Họa Y.
Đi qua đi lại giữa đám người, Lưu Họa Y lấy cùi chỏ chọc chọc vào Lâm Thành Nhân: "Những người như các anh đều như vậy sao? Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy?"
Lâm Thành Nhân nhìn cô: "Chúng tôi chưa thấy ma bao giờ cả."
ẶC...
Lưu Họa Y rùng mình một cái...
Thật là lạnh... Nụ cười này quá lạnh lẽo...
"Tôi qua bên kia xem một chút, cô đợi ở bên này nhé, đừng chạy loạn khắp nơi."
sinh.
Lâm Thành Nhân vứt lại một câu rồi mặc kệ Lưu Họa Y, để cô tự lực cánh
Lưu Họa Y bĩu môi, nhìn qua những người bên cạnh mình, thấy mỗi người đều xinh đẹp lộng lẫy thì cô không khỏi lắc đầu.
nào?
Cởi bỏ vẻ ngoài hào nhoáng ấy ra, thì bên trong bọn họ là người thế
Có thê thảm như cô không? Hay là còn thê thảm hơn cả cô nữa? Cô nở nụ cười tự giễu, Lưu Họa Y, mày còn một đống việc rắc rồi chưa giải quyết xong kia kìa. Ngược lại còn ngồi đây nghĩ cho người khác.
Cô bưng chén rượu lên rồi bất ngờ quay người lại, trong nháy mắt đã va phải một người phía trước khiến rượu đổ hết lên người cô ấy.
"YAA.A.A..."
Hai người đồng thời kinh hãi kêu lên.
"Xin lỗi, xin lỗi. Thật sự rất xin lỗi."
Lưu Họa Y vội vàng dùng tay lau quần áo cho cô ấy.
"Không sao đâu, tôi đi gột rửa là được rồi." Một giọng nói mềm mại vang
lên trên đỉnh đầu cô.
Lưu Họa Y ngẩng đầu lên, thì trông thấy gương mặt với giọng nói ngọt ngào ấy xuất hiện trước mắt cô, đôi mắt cô ấy giống như dòng suối trong veo nhìn thấu suy nghĩ người khác, thu hút ánh mắt của cô.
Cô ấy mặc một một chiếc váy trắng bằng lụa mỏng, dài vừa chấm gối, dưới chân đeo một đôi giày thủy tinh màu bạc, mái tóc xõa nhẹ trên vai,
không trang điểm gì nhiều, nhìn qua rất thuần khiết.
"Thật sự ngại quá, để tôi đi cùng với cô nhé." Lưu Họa Y cười áy náy, cô gái kia cũng không tiện từ chối nữa đành gật đầu.
ấy.
Lưu Họa Y rút hai tờ giấy ướt ra, cố gắng lau sạch vết đỏ trên váy cô
Cô tốn rất nhiều sức mới làm dấu vết ấy biến mất hết.
"May mắn mà đến đây gột rửa nhanh, nếu chậm thêm lát nữa chỉ sợ nó
sẽ đóng chặt vào váy không tẩy được nữa."
Cô nở nụ cười bất đắc dĩ, cô gái kia thấy thế cũng cười.
Nhìn một mảng váy đã bị ẩm ướt, Lưu Họa Y hơi nhíu mày.
"Cô chờ tôi một lát."
Cô nói xong thì chạy ra ngoài, không lâu xong cô gái kia đã trông thấy Lưu Họa Y cầm chiếc máy sấy không biết lấy từ đâu ra, quay lại chỗ cô ấy. Đợi khi váy đã được sấy khô, Lưu Họa Y cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Thật sự rất xin lỗi."
Cô ấy lắc đầu: "Không sao, cũng không phải do cô cố ý. Cô còn sửa sang lại nó như lúc ban đầu nữa, việc này còn phải cám ơn cô."
Cô chỉ cười.
Thật ra chỉ một chiếc váy thôi thì căn bản không quan trọng như vậy, bẩn thì lại thay cái khác, nếu thật sự không giặt được thì mua một cái khác là được.
Nhưng mà giữa buổi tiệc không có chiếc váy dư thừa nào để mà thay, nếu thật sự bị bẩn, vậy thì đành chịu mất mặt thôi.
Cho nên Lưu Họa Y có thể giúp cô ấy gột sạch nó không nhìn thấy vết bẩn nữa, cô ấy vẫn rất cảm kích Lưu Họa Y.
Lưu Họa Y thở phào nhẹ nhõm, rồi cười với cô ấy: "Sau hôm nay chiếc
váy này chắc chắn không mặc được nữa, tôi bồi thường cho cô cái khác nhé. Cô xem có tiện nói cho tôi biết địa chỉ không? Đến lúc đó tôi mua..
"Không cần." Cô gái kia cười rất thân mật.
Lưu Họa Y sững sờ, nhận ra bản thân có chút đường đột, cô sờ lên mũi mình: "Xin lỗi, tôi quá đường đột."
"Chào cô, tôi là Lưu Họa Y!" Cô vươn tay cười làm quen với cô ấy.
Lưu Họa Y?
Cô gái kia sững sờ, mở tròn mắt lên nhìn cô.
Cô chính là Lưu Họa Y? Cô gái kia nhìn cô chăm chăm, trong ánh mắt có vài tia sáng lóe lên.
đó.
"Xin chào, tôi là Phương Hoài An"
"Nhà họ Phương?" Lưu Họa Y nhíu mày, giống như đang nghĩ tới điều gì
Đúng. Nhà họ Phương.
Là nhà họ Phương bị Lâm Thành Nhân hại trở thành hai bàn tay trắng. Cùng chung cảnh ngộ với nhà họ Lưu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!