Sao trước đây anh không nhận ra cô lại có tài biện luận như vậy nhỉ? Huỳnh Cẩn Mai nhìn hai người liếc mắt đưa tình ngay trước mặt cô ta, khiến cô ta giận đùng đùng ném đôi đũa xuống, rồi Thẹn quá hoá giận chạy lên lầu.
Lưu Họa Y bưng bát cơm lên, híp mắt nhìn theo bóng lưng cô ta, rồi vui sướng cắn một miếng thịt lớn.
Toàn thắng.
"Tôi ăn no rồi." Lưu Họa Y bỏ bát đũa xuống, cũng không thèm nhìn Lâm Thành Nhân mà xoay người rời khỏi bàn ăn luôn.
Anh nhíu mày, lợi dụng anh xong thì đi luôn?
Đâu có dễ dàng như vậy.
Người ta diễn kịch còn phải lấy tiền công, anh cũng không thể không được cái gì chứ?
Bỗng nhiên Lâm Thành Nhân cảm thấy tâm trạng mình rất tốt, nụ cười trên khóe môi càng lúc càng lớn hơn, nhưng bản thân anh lại chưa từng phát hiện ra.
Khi về phòng mình, Lâm Thành Nhân còn chưa kịp ngồi xuống, thì Huỳnh Cẩn Mai đã chạy sang.
"Thành Nhân. . ." Cô ta nghẹn ngào gọi anh.
Lâm Thành Nhân nhìn cô ta, trong nháy mắt lòng sinh ra chút bực bội. Trong đầu anh chợt lóe lên gương mặt đắc ý vì toàn thắng kia của Lưu Họa Y.
vậy.
Đột nhiên anh nhận ra sắc mặt cô khi cười rộ lên lại sinh động như
"Thành Nhân... Anh xem hiểu nhu đó, xem mấy lời cô ấy nói trên bàn ăn hôm nay xem."
vậy."
lại..."
"Nhất định do cô ấy ghen tị. Ghen tị vì anh đối xử tốt với em như
"Hôm nay Lâm Thành Công gọi điện thoại cho cô ấy, không biết
"Được rồi." Lâm Thành Nhân đột nhiên quát lớn, làm Huỳnh Cẩn Mai
sững sờ lập tức ngậm miệng lại.
Cô ta ấm ức nhìn anh, Lâm Thành Nhân thì vuốt vuốt lông mày: "Cô ngủ trước đi. Tôi sang phòng làm việc đọc sách một lát."
Anh nói xong thì đứng dậy, nhưng Huỳnh Cẩn Mai lại kéo anh: "Thành Nhân. Em. . "
"Cần Mai, để tôi ở một mình một lát."
Anh sa sầm mặt mày xuống, giọng nói lạnh hơn vài phần.
Huỳnh Cẩn Mai buông tay ra, nước mắt đong đầy trong khóe mắt, nhìn Lâm Thành Nhân ra khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi cửa, anh nhẹ nhàng thở ra.
Đúng là phiền chết người mà.
Không biết vì sao, sau chuyện băng ghi hình lần trước, càng ngày anh
càng cảm thấy cô ta không phải là cô gái mà đêm đó anh gặp.
Nhưng mà trên tay cô ta lại cầm chiếc vòng cổ kia.
Nhất thời Lâm Thành Nhân cảm thấy rất buồn phiền bực dọc.
Khi đi ngang qua phòng của Lưu Họa Y, bước chân anh khẽ dừng một chút.
Cô, bây giờ đang làm gì nhỉ?
Lâm Thành Nhân ngẩn người, nhớ lại cảnh ướt át lần trước khi anh bước
vào phòng cô, thì khẽ nuốt nước bọt một cái.
Hai chân không nghe anh sai khiến mà đi về phía phòng cô, hai tay
cũng không khống chế nổi mà mở cửa phòng cô ra...
"Anh làm gì thế? Sao lần nào anh vào phòng người khác cũng không gõ
cửa?"
Lưu Họa Y đang ngồi trước bàn máy tính, nghe tiếng động thì quay đầu
lại lườm anh một cái.
Lâm Thành Nhân khoanh tay trước ngực, nhấc chân đi vào giữa phòng, rồi tiện tay khóa cửa lại.
Cùng lúc ấy, thì một đôi mắt đầy hận thù đang theo dõi nhất cử nhất động của anh.
Nghe thấy tiếng cửa khóa trái, Lưu Họa Y đứng bật dậy luôn.
"Anh làm gì thế?"
Cô nhìn anh đề phòng, ánh mắt đầy phòng bị này khiến anh cảm thấy rất không thoải mái.
"Chữ thứ hai"
Lâm Thành Nhân nở nụ cười xấu xa, bước từng bước đến gần Lưu Họa Y.
"Lưu manh." Cô giận dữ mắng to, gương mặt cũng nhanh chóng đỏ bừng đến tận mang tai.
"Hôm nay chơi đùa có vui không?" Anh ghé sát vào cô, rồi dơ tay ra kéo eo cô lại gần.
Hơi thở nóng bỏng của anh phả lên trên khuôn mặt phơn phớt hồng của cô.
Lưu Họa Y khẽ ngoảnh mặt sang một bên, rồi dơ tay muốn đẩy anh ra.
Dường như Lâm Thành Nhân đoán trước được động tác tiếp theo cô muốn làm gì, nên trong nháy mắt khi cô vừa dơ tay ra đã nằm ngay lấy tay của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!