Anh mở máy tính ra, tự động chuyển đến giao diện của trang web, trên máy tính có thể nhận được tất cả số lượng tiêu thụ của ngày hôm nay. Anh đã lăn lộn ở thương trường nhiều năm như vậy rồi, giờ phút này cũng thấy hơi căng thẳng hồi hộp.
Mười giờ đúng.
Đưa toàn bộ “Tương tư” ra thị trường.
Lâm Thành Nhân mở ti vi lên, trước cửa hàng của tập đoàn Khánh An đứng đầu về trang sức, đã tụ tập rất nhiều phóng viên.
Anh khẽ nhíu mày, cả con đường đều bị phóng viên chặn như vậy, làm sao khách hàng có thể tiến vào?
“Thiên Cơ, nghĩ cách ngăn giữ đám phóng viên lại đi.” Anh dập điện thoại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ti vi.
“Vì sao hôm nay Giám đốc Lâm không đích thân đi tới cửa hàng? Chẳng lẽ lo sợ lượng tiêu thụ sẽ không tốt sao? Cho nên cảm thấy mất mặt mà không dám gặp người khác?”
Mới vừa cúp điện thoại, Lâm Thành Nhân bỗng nhiên nghe được câu này từ trong ti vi truyền đến.
Anh yên lặng nhếch khóe môi lên, anh sợ mất mặt sao?
Sở dĩ anh không đến cửa hàng là có nguyên nhân, chỉ vì lo sợ nhân viên có áp lực quá lớn mà thôi.
Không ngờ rằng một tấm lòng tốt của anh, thế mà lại trở thành lời bàn
tàn nhảm nhí của đám phòng viên này.
Lâm Thành Nhân nhếch môi, nhìn thấy trên ti vi xuất hiện một đám người, lên án đám phóng viên dám ăn nói hàm hồ kia.
Đúng mười giờ mười phút, vị khách đầu tiên đã bước vào cửa hàng. Mười giờ hai mươi phút, giao dịch đầu tiên thành công.
Lâm Thành Nhân nhìn thấy trên máy tính ghi lại thủ tục đã hoàn tất, đuôi lông mày đã xuất hiện ý cười.
Mười một giờ đúng.
Số lượng giao dịch thành công đạt ba trăm.
lên.
Theo thời gian trôi qua, số lượng đơn đặt hàng không ngừng tăng
Lâm Thành Nhân cũng không ngờ tới, trong khoảng thời gian chỉ gần một tiếng, đã bán ra được ba trăm chiếc nhẫn “Tương tư”. Sự thật đã chứng minh, phương thức quảng cáo kinh doanh tiêu dùng vẫn có thể là một cách làm tốt.
Trong lòng anh hiểu rất rõ ràng, đồ vật của “Tương tư” rất tốt, tính chất giá cả cũng rất cao, nhưng người tiêu dùng vẫn hướng về phía tập đoàn hàng đầu Quốc Gia.
Nếu đổi lại là một nhãn hiệu không biết đến tên, có lẽ hết hôm nay anh cũng sẽ không nhìn thấy số ba trăm, mà chỉ là ba.
Thực ra không chỉ riêng Lâm Thành Nhân là chú ý đến lượng tiêu thụ của “Tương tư”, mà cả nhân viên của tập đoàn Khánh An cũng lặng lẽ chú ý đến trận chiến này của “Tương tư”.
“Tương tư” là tâm huyết của bọn họ, là đứa con mà tất cả mọi người cùng nhau sáng tạo ra.
Buổi tối đúng chín giờ, cửa hàng đóng cửa.
“Tương tư” bán ra hơn mười bảy triệu cặp nhẫn.
Mười triệu đối với một tập đoàn kinh doanh mà nói, con số này thật sự không tính là gì. Nhưng đối với sự chuyển mình của tập đoàn Khánh An, con số cao như vậy quả thật xưa nay chưa từng thấy bao giờ.
“Dô.” Trước mặt mỗi người là một ly rượu, dõi theo số liệu trên biểu đồ mà Lâm Thành Nhân đưa tới, uống một hơi cạn sạch rượu đang cầm trong tay.
Ngày hôm đó sau khi bị Lâm Thành Nhân cúp điện thoại, anh ta đã rất tức giận.
Nghe nói buổi chiều Lâm Thành Nhân mở một cuộc họp báo tiếp đãi
nhà báo để giải thích sự việc.
Buổi họp báo đó anh ta cũng đến xem. Thật sự là nói một câu liền khuấy động lòng người. Ngay cả anh ta cũng thiếu chút nữa đã bị lừa.
Tình yêu?
Vũ Huy sờ sờ cằm, anh ta rất muốn biết vợ mà Lâm Thành Nhân nói kia có phải là Lưu Họa Y hay không?
Trong một căn biệt thự ở vùng ngoại ô, Phương Khải đang đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt lóe lên tia ngoan độc. Có một người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh, đưa lưng về phía anh ta, không thấy rõ mặt.
"Lần này Lâm Thành Nhân thắng. Sự việc lớn như vậy cũng bị anh ta nói vài ba câu đã có thể hóa giải. Còn tranh thủ được nhiều thời gian như vậy."
Đặt hàng số lượng có hạn trên mạng. Phương thức này anh ta cũng đã nghĩ đến rồi.
Hiện tại mấy người qua đường người nào người nấy không phải đều hướng tới cái đặt hàng số lượng có hạn trên mạng kia.
Anh ta lần này thật sự kiếm được rất nhiều tiền đấy.
Đôi mắt Phương Khải nheo lại, trong lòng khó chịu.
"Gấp cái gì. không phải chỉ thử một chút thôi sao. Trò hay chân chính không phải còn ở phía sau sao?" người đàn ông bên cạnh anh ta nói.
Phương Khải gật đầu, trong mắt xẹt qua tia u ám "Cậu nói đúng" "Mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt rồi sao? Tuyệt đối không được sơ xuất."
"Đương nhiên. ngày mai cứ chờ xem kịch hay đi."
Khóe môi anh ta nhếch lên, trên khuôn mặt dữ tợn hiện lên một nụ cười tàn nhẫn.
đạo."
"Nhưng mà thật không nghĩ tới, cậu cũng sẽ ở sau lưng đâm anh ta một
Phương Khải nâng cằm lên.
"Anh chưa từng nghe qua câu cây to đón gió hay sao?"
"Anh ta gây thù chuốc oán quá nhiều, chỉ sợ ngay cả chính bản thân anh ta cũng không biết được mình có bao nhiêu kẻ thù đâu."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!