“Em không phải là cố ý muốn nói Họa Y trước mặt anh. Chỉ là em sợ. Hai người là vợ chồng, mà em với anh chẳng là gì cả. Em sợ anh sẽ bỏ rơi em, không cần em nữa.”
“Thành Nhân, anh tha thứ cho em nhé. Em biết em sai rồi. Là em không tốt. Em không nên gây xích mích giữa anh với Họa Y.”
Cô vừa nói, nước mắt vừa rơi thành dòng. Vẻ mặt đó quả thật khiến người ta nhìn thấy thương cảm.
“Em ghen tị với cô ấy, ghen tị cô ấy có thể trở thành vợ chồng với anh, ghen tị cô ấy có thể mãi mãi ở bên cạnh. Thành Nhân, em yêu anh mà. Em làm tất cả đều vì yêu anh.”
“Anh biết, anh không có ý trách em.” Lâm Thành Nhân trở tay ôm lấy cô, vỗ lưng cô.
Đúng vậy, cô ta nói không sai. Cho dù cô ta và Lưu Họa Y có thân thiết
hơn nữa thì sợ là cũng không đủ để có thể chịu được việc bạn thân của mình chia sẻ người yêu của mình.
sao?
Cô ta ghen tị, đó cũng là chuyện hết sức bình thường, không phải
Lâm Thành Nhân nghĩ liền thở dài một hơi.
“Vân Linh, anh không có ý trách cứ em. Anh biết em tủi thân, chuyện
trước đây anh đều có thể không tính toán với em, nhưng sau này tuyệt đối không được lặp lại nữa.”
Hạ Vân Linh gật đầu.
....
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Lâm Thành Công liền mang hành lý ra khỏi phòng.
Lúc anh đi qua cửa phòng Lưu Họa Y liền dừng lại bước chân, lặng lẽ nhìn vào giữa cửa phòng nói: “Tạm biệt, Lưu Họa Y”
Hôm qua trên bàn ăn, cô hỏi anh mấy giờ bay, anh đã nói dối cô là bay chuyển trưa.
Anh không muốn để Lưu Họa Y đi tiễn, anh sợ bản thân anh sẽ không nỡ rời đi.
“Cậu hai.”
Thiên Cơ đã đứng ở cửa từ lâu, nhìn thấy Lâm Thành Công xuất hiện liền mở cửa xe.
Lâm Thành Công gật đầu, quay đầu nhìn lại biệt thự, nhếch khóe môi, bước vào trong xe: “Đi thôi.”
Chuyến đi này có thể không chỉ mất hơn mấy tháng? Lần này đi, không chỉ vì chủ ý Lâm Thành Nhân đã định trước rồi mà cũng vì chính anh vừa hay có chuyện cần xử lý ở đó. Và chuyện anh phải đi làm, không phải việc gì khác, chính là về Lưu Tử Đằng.
Vào cái ngày Lâm Thành Nhân nói anh sẽ đi Mĩ, anh cũng nhận được tin tức bên kia truyền đến nói rằng đã có tung tích của Lưu Tử Đăng.
Nhưng anh không nói cho Lưu Họa Y.
Trước khi gặp được chính Lưu Tử Đằng, anh sẽ không để cô mang hy vọng thêm lần nữa.
Suy cho cùng, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.
“Thành Công. Thành Công” Lưu Họa Y trong bộ đồ ngủ đẩy cửa phòng Lâm Thành Công ra, phát hiện bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ. Hoàn toàn không có ai cả.
Cô lập tức nhận ra, Lâm Thành Công lừa cô rồi.
Mười giờ sáng, Lâm Thành Công lên máy bay rời Việt Nam.
Lưu Họa Y đứng trên ban công nhìn lên bầu trời, sau khi máy bay bay ngang qua để lại một dải màu trắng lộ ra sót lại nơi chân trời vô cùng nổi bật.
Cô vẫy tay về phía bầu trời, liệu Lâm Thành Công có nhìn thấy không?
Tạm biệt.
Có lẽ lần sau gặp lại, không biết là bao lâu nữa. Thời gian một vài tháng đủ để thay đổi rất nhiều thứ. Có thể một ngày nào đó cô sẽ rời khỏi nhà họ Lâm, cũng có thể Thành Công sẽ gặp một cô gái tốt ở nước ngoài, và rồi sẽ yêu một thành phố nào đó vì cô ấy.
Cô nghĩ, khóe môi cong lên.
“Luyến tiếc?” Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng, khiến Lưu Họa Y giật mình nhảy dựng.
Cô quay đầu lại, Lâm Thành Nhân đứng cách đó không xa, hai tay chắp sau lưng, trên mặt không chút biểu cảm.
“Là rất luyến tiếc.” Cô cười, bước đi lướt qua bờ vai anh.
Luyến tiếc một người bạn tốt như vậy.
“Nó sẽ trở lại.” Lâm Thành Nhân nhìn bóng lưng cô đơn của cô, anh chợt nói.
Lưu Họa Y giật mình, quay đầu lại, cười với anh: "Em biết."
Ánh mắt Lâm Thành Nhân lóe lên, đến chính anh cũng không biết tại sao anh lại nói ra một câu như vậy, trong lòng thầm rủa một tiếng, nhanh chóng quay đi.
Anh nói câu kia làm gì chứ.
Nhìn bóng lưng có phần cô đơn của cô, anh không đành lòng. Anh luôn biết Lưu Họa Y không thích Lâm Thành Công, quan hệ của cô với anh ấy chỉ là bạn mà thôi. Nhưng anh vẫn không thích bọn họ thân thiết với nhau.
Anh thừa nhận rằng mình có phần ghen tị. Chính vì ghen tị quan hệ tốt của hai người họ nên mới cố tình điều động Thành Công đi. Anh cũng thừa nhận rằng khi anh xem đoạn video đó, cảm giác đầu tiên trong lòng anh không phải tức giận, không phải nghi ngờ mà là ghen tị.
Lưu Họa Y nghiêng đầu nhìn anh vội vàng bước đi, môi khẽ cong
lên.
Kỳ thật, có đôi khi, anh cũng không khiến người ta ghét đến vậy.
Đi tới khúc rẽ cầu thang, Lưu Họa Y vừa vặn đụng phải Hạ Vân Linh đang đi lên lầu.
Lưu Họa Y lặng lẽ bước sang một bên, khi nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Vân Linh, trong đầu cô đột nhiên nhớ lại những gì Thành Công đã nói đêm
qua.
Cô cúi đầu, cố gắng giả vờ như không nhìn thấy gì.
Hạ Vân Linh nắm lấy tay cô cầu xin: "Họa Y, cậu nói chuyện với tôi được không?"
Cô lặng lẽ rút tay về. Cô không muốn trở mặt với cô ta, như vậy không tốt sao? Mọi người giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, cô không trách cô ta cũng không được?
Hạ Vân Linh cứ tiếp tục yêu Lâm Thành Nhân của cô ta, còn cô làm người ngoài cuộc chẳng phải rất tốt sao?
Tại sao cần phải nói chuyện. Nói cái gì đây chứ? Nói về việc cô ta đau khổ như thế nào, Lâm Thành Nhân uy hiếp cô ta ra sao?