“Cô Phương, theo tôi thấy cô không hiểu chuyện trên thương trường phải không? Trên thương trường anh lừa tôi gạt, đó là chuyện bình thường, ai đạp đổ được ai thì là người đó có tài. Nếu hôm nay là nhà họ Phương các cô đạp đổ tập đoàn Khánh An của tôi, cô cảm thấy nhà họ Phương các cô sẽ cho tôi một con đường sống sao?”
“Cô chắc từng nghe qua diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi qua lại sống lại phải không?”
Lâm Thành Nhân cười khẽ, Phương Hoài An cắn chặt môi dưới không nói lời nào, quay đầu nhìn Phan Hùng Cường, trong mắt mang theo ý muốn cầu xin.
Lâm Thành Nhân hiểu được ý định, lạnh giọng nói: “Nếu hôm nay tôi
không nể mặt Phan Hùng Cường, chỉ sợ cơ bản cô Phương không thể nào bước chân vào nơi này. Tôi nghĩ cô chắc hẳn hiểu rõ ý của tôi nhỉ?”
Cả người Phương Hoài An run lên, nước mắt lưng tròng.
Cô ta đương nhiên hiểu rõ. Lâm Thành Nhân nói như vậy là để cảnh cáo cô ta, làm cho cô ta an phận ở bên cạnh Phan Hùng Cường, không được có ý đồ xấu, nếu không chỉ cần vừa rời khỏi Phan Hùng Cường thì cô ta chẳng là gì cả.
“Tôi đi ra ngoài xem một chút, hai người cứ ở lại trò chuyện.” Lâm Thành Nhân nhìn thoáng qua Phan Hùng Cường rồi đi ra khỏi văn phòng.
“Phương Hoài An, em có biết bản thân em đang làm gì không?”
Lâm Thành Nhân vừa bước ra khỏi phòng, Phan Hùng Cường liên lạnh giọng hỏi.
Phương Hoài An cắn môi dưới, hai mắt đẫm lệ mông lung: “Đương nhiên là em biết. Anh không chịu giúp em nên em chỉ có thể tự mình tới cầu xin anh ta. Em làm như vậy có cái gì sai? Anh hung dữ như vậy làm gì?”
Ánh mắt Phan Hùng Cường lạnh đi: “Tôi không giúp em? Phương Hoài An, em nhìn nhận cho rõ hiện thực đi. Thế giới này không phải chính là cá lớn nuốt cá bé sao? Ai thua ai thắng thì phải dựa vào bản lĩnh thật sự của
mình.”
“Em nghĩ rằng việc Lâm Thành Nhân không cần tốn nhiều công sức liền nuốt luôn nhà họ Phương của các em là giả sao? Tài sản nhà họ Phương của em khổng lồ như vậy đều bị anh ta một tay nắm giữ, em còn muốn dựa vào sức của một mình em xoay chuyển tình thế? Em nằm mơ đi.”
ta.
Phan Hùng Cường khinh thường nói.
Khuôn mặt Phương Hoài An ướt đẫm nước mắt, oán hận nhìn anh
Nếu lúc trước bản thân không khăng khăng cố chấp cùng anh ta ra nước ngoài, nói không chừng sự tình còn có cơ hội xoay chuyển. Nhưng hiện tại...
Cô ta vừa nghĩ nước mắt liền rơi như mưa.
Phan Hùng Cường không kiên nhẫn nhìn cô ta một cái, nhíu nhíu mày, bước tới ôm lấy cô ta vào lòng: “Được rồi. Được rồi. Đừng khóc.”
“Em ở lại bên cạnh tôi, ít nhất anh còn có thể đảm bảo em không phải lo nghĩ chuyện cơm ăn áo mặc.”
Phương Hoài An lắc lắc đầu, không ngừng khóc nức nở: “Không... Em chỉ cần nhà họ Phương... Phan Hùng Cường, em cầu xin anh. Anh giúp em được không?”
Cô đẩy anh ta ra cầu xin.
“Anh muốn em làm gì em cũng đồng ý. Em cầu xin anh. Cầu xin anh hãy giúp em.”
“Anh đi nói với Lâm Thành Nhân, khuyên anh ta buông tha nhà họ Phương, cả nhà và xe em đều không cần, chỉ cần nhà họ Phương. Hai người quan hệ tốt như vậy, anh ta nhất định sẽ nghe lời anh.
“Đủ rồi.”
Nhất định sẽ
Phan Hùng Cường tức giận mắng: “Óc em là óc heo sao? Tôi nói nhiều như vậy đều là lời nói vô ích phải không?”
vọng.
Phương Hoài An gục đầu xuống không nói gì, đáy mắt tràn đầy tuyệt
Cô biết người đàn ông này căn bản sẽ không giúp cô.
Cô cười thảm, vốn ban đầu cô còn ôm chút ảo tưởng cùng hy vọng, nhưng hiện tại tất cả đều vỡ tan rồi.
“Đi. Theo tôi về.” Phan Hùng Cường nắm lấy tay cô léo ra ngoài. “Em không đi.” Cô phản kháng, dùng toàn bộ sức lực đầy anh ta ra. Phương Hoài An lùi về phía sau hai bước, lắc đầu: “Em phải đi tìm anh trai em.”
Phan Hùng Cường ánh mắt tràn đầy tàn bạo, cả người tản ra khí lạnh: Em nói lại lần nữa? Có đi theo tôi hay không?”
Mắt Phương Hoài An trừng lớn, cả người sợ hãi đến run rẩy, cô ta lảo đảo bước chân liên tục lùi về phía sau: “Không...”
Khóe môi Phan Hùng Cường nhếch lên, trong đáy mắt không lộ ý cười, tà mị tùy tiện.
“Giỏi lắm. Phương Hoài An, gần đây tôi nuông chiều em quá rồi. Bây giờ cánh em cứng rồi. Muốn lên trời luôn rồi phải không”
Anh ta tiến lên hai bước, bắt lấy được cổ tay cô, trở tay đánh một cái về hướng cổ cô, Phương Hoài An liền hôn mê bất tỉnh.
Anh ta bế ngang người cô lên, trong đáy mắt toàn là sự tức giận. “Giờ đi sao?” Anh mở cửa đúng lúc Lâm Thành Nhân đang đứng ở cửa.
Phan Hùng Cường gật gật đầu, không nói nhiều lời.
Hai người đi lướt qua nhau, Lâm Thành Nhân nhìn bóng lưng anh ta,
bỗng nhiên gọi anh ta lại: “Hùng Cường”
Phan Hùng Cường quay đầu lại, Lâm Thành Nhân trầm giọng nói: “Liệu có một ngày anh sẽ vì cô gái này mà trở mặt với tôi hay không?.”
Phan Hùng Cường khẽ nhếch khóe miệng: “Sẽ không”
Nếu thực sự có một ngày như vậy, vậy thì nhất định cũng là vì chính bản thân tôi.
Lâm Thành Nhân nhìn bóng dáng anh ta đi ngày càng xa, trong lòng âm thầm nói: “Phan Hùng Cường, tôi hy vọng anh thật sự sẽ không vì người con gái này mà đối đầu với tôi.”
Lần này Hùng Cường trở về anh ta rõ ràng cảm giác được có thứ gì đó không đúng. Nhưng là nhìn dáng vẻ của anh ta trước sau không có gì thay đổi, Lâm Thành Nhân bỗng chốc cũng không biết bản thân mình rốt cuộc cảm thấy không đúng ở chỗ nào.
Chỉ còn có mấy ngày nữa là lúc chiếu quảng cáo của “Tương tư”. Anh muốn đảm bảo tuyệt đối không xảy ra một chút sai lầm nào.
Nếu quảng cáo lên sóng thành công hấp dẫn được khách hàng, như vậy chờ đến lúc đưa ra thị trường, lượng tiêu thụ nhất định sẽ rất cao.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!