Lưu Họa Y sững người, liếc mắt nhìn hai người bọn họ hỏi: "Có chuyện gì à?"
Cô không muốn gặp Lâm Thành Nhân, nhưng về phần Hạ Vân Linh...
Mắt Lưu Họa Y cụp xuống, trong lòng có chút khó chịu, cô không biết
phải đối mặt với Hạ Vân Linh như thế nào.
Những gì Thành Công nói với cô ngày hôm đó, cô vẫn còn nhớ rõ. Tuy
rằng cô không ngờ Hạ Vân Linh lại đối xử với cô như vậy, nhưng lúc đó chỉ có
một mình cô ta mà thôi.
"Vũ Huy đã gọi cho cô chưa?"
Lưu Họa Y hoài nghi: "Tại sao cậu ta phải gọi cho tôi?"
Lâm Thành Nhân nhướng mày, hoá ra thằng nhóc kia vẫn chưa nói với cô. Anh cong môi, tiến lên hai bước, từ trên cao nhìn xuống Lưu Họa Y. Môi mỏng khẽ mở: "Cô đã bị hủy bỏ tư cách tham gia cuộc thi thiết
kế."
"Cái gì?" Lưu Họa Y sửng sốt, lớn tiếng hỏi: "Lâm Thành Nhân, anh nói rõ cho tôi biết. Cái gì gọi là tôi bị hủy bỏ tư cách tham gia cuộc thi hả?" "Chắc hẳn cô đã biết công ty hợp tác với công ty An Đạt là tập đoàn Khánh An, cho nên tôi có quyền tham gia cuộc thi lựa chọn nhà thiết kế mà họ tổ chức. Khi ký hợp đồng, trong đó có một điều khoản là tập đoàn Khánh An có quyền thay thế tất cả các nhà thiết kế không phải là thành viên chính thức của công ty An Đạt."
Khóe miệng anh nhếch lên, trong mắt tràn đầy đắc ý: "Cho nên, cô bị tôi đá ra rồi."
Lưu Họa Y hơi sửng sốt, hóa ra lại còn có chuyện như vậy?
Lâm Thành Nhân quả nhiên tàn nhẫn và độc ác y như trong truyền thuyết, ngay cả khi đối xử với phụ nữ cũng không hề nương tay. Trước đây phá hủy Lưu thị, bây giờ lại muốn phá hoại giấc mơ của Lưu Họa Y. Rốt cuộc thì anh ta muốn làm gì tiếp theo đây?
Hạ Vân Linh nghiêng đầu nhìn Lâm Thành Nhân và Lưu Họa Y. Có đôi khi cô thật sự không hiểu được Lâm Thành Nhân, lúc thì muốn hủy hoại Lưu Họa Y, lúc thì lại muốn bảo vệ cô ta.
Suy nghĩ của anh, thật không dễ đoán.
Nghe Lâm Thành Nhân nói xong, lại nhìn vẻ mặt tự mãn của anh ta, Lưu
Họa Y tức đến cả người phát run.
này.
Cô căn bản không ngờ tới Lâm Thành Nhân lại tham gia vào chuyện
Tên khốn nạn này. Đồ khốn.
Đôi mắt Lưu Họa Y đỏ hoe khi nghĩ về chuyện này. Bây giờ đến hy vọng cuối cùng của cô cũng sắp bị anh chặt đứt rồi.
Cô vẫn luôn không mong muốn tính toán, so đo nhiều như vậy với anh. Cô luôn cho rằng mọi việc Lâm Thành Nhân làm đều là vì mù quáng bởi hận thù, chỉ cần cô bao dung và tha thứ cho anh, nhất định Lâm Thành Nhân sẽ hiểu ra và thay đổi.
Nhưng bây giờ cô biết mình đã sai rồi. Lại còn là sai lầm rất lớn.
Anh ta không những không thay đổi mà còn càng ngày càng tệ hơn. Lưu Họa Y hận anh, đột nhiên cô nở một nụ cười, tia sáng nhỏ nhoi trong mắt cô dần dần mờ nhạt đi, thay vào đó là ẩn chứa sự hận thù. “Lâm Thành Nhân, một ngày nào đó anh sẽ phải hối hận vì những gì mình đã làm.”
Anh cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ không đồng ý: “Thật sao? Vậy tôi sẽ chống mắt chờ xem, chờ cô trả thù.”
“Họa Y, đừng nhiều lời nữa.” Nhìn cả hai người đều tức giận, Hạ Vân Linh tiến lên kéo lấy Lưu Họa Y.
Lưu Họa Y quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô ta, gạt tay cô ta ra.
Hạ Vân Linh đứng không vững, đột nhiên ngã về phía sau.
"A."
Cô ta sắp ngã xuống cầu thang, cũng may là Lâm Thành Nhân nhanh tay nhanh mắt, một tay kéo cô lại, tay còn lại ôm lấy eo cô ta, mới tránh cho Hạ Vân Linh không bị ngã.
Hạ Vân Linh sợ tới mức sắc mặt trở nên tái nhợt, trắng bệch, có chút
nghẹn ngào: “Họa Y, tôi biết cậu đang trách tôi, nhưng tôi đã làm gì sai sao? Lúc đó tôi dừng xe quay lại, thì đã không thấy cậu đâu rồi. Hay là cậu đã tự mình gửi tin nhắn cho Lâm Thành Công. Tôi không nói cho cậu biết, nhưng tôi nên nói với cậu chuyện này như thế nào đây. Hơn nữa, quan trọng là Lâm Thành Công không cho tôi nói với cậu.”
Lưu Họa Y tức đến mức nói không thành lời, chỉ vào mũi Hạ Vân Linh nói: “Theo như lời cô nói, là tôi chủ động dụ dỗ Lâm Thành Công? Chủ động dẫn cậu ta đi thuê phòng phải không?”
Hạ Vân Linh quay đầu: “Tôi không hề có ý đó.”
“Cô...”
“Đủ rồi.” Lâm Thành Nhân quát, cả hai đều dừng lại.
Hạ Vân Linh mím môi, nhướng mày nói: “Chuyện này tôi đã nói với Thành Nhân rồi.”
Lưu Họa Y quay đầu nhìn Lâm Thành Nhân: “Phải không?”
Lâm Thành Nhân không nói, Lưu Họa Y cho rằng anh đã ngầm thừa nhận rồi. Cười lạnh một tiếng, Lưu Họa Y vỗ tay tán thưởng: “Thật sự là một màn người tung kẻ hứng đặc sắc.”
Lâm Thành Nhân cau mày: “Đừng nói nhảm. Chỉ có chính cô và Thành
Công mới biết giữa hai người có chuyện gì xảy ra hay không. Bây giờ chuyện đã bại lộ rồi, cô đừng đổ hết lỗi cho người khác.”
Lưu Họa Y cười thảm, xoay người đi lên lầu.
Một tiếng “rầm”, cả tấm cửa đều rung lên, Lâm Thành Nhân khẽ cau mày quan sát hành động của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!