Trong đầu của Hạ Vân Linh không ngừng suy nghĩ, bỗng một tia sáng
hiện ra, khóe môi cô ta cong lên, lộ ra một nụ cười sâu xa.
Trước cửa khách sạn Huy Hoàng, chiếc xe ô tô màu trắng dừng lại, một người đàn ông có vẻ ngoài tuấn tú bước xuống.
Mang trên mình chiếc áo khoác ngoài màu đen, phối với một chiếc khăn quàng cổ làm từ lông cừu, trông cực kỳ năng động.
Người đàn ông chọn một vị trí ngồi bên cạnh cửa sổ, thấp thoáng có thể
nhìn thấy ánh trăng phản chiếu vào trong.
Trên bàn đặt một chiếc bình sứ màu trắng, những bông hồng trong bình nở rộ một cách mềm mại, rất hài hòa với khung cảnh tao nhã xung quanh.
Trên trần nhà của khách sạn có treo một chiếc đèn pha lê lộng lẫy, nhìn từ góc độ nào cũng phản chiếu ra những tia sáng mang đầy màu sắc ảo diệu.
"Thành Nhân." Hạ Vân Linh ra hiệu cho anh.
Lâm Thành Nhân cũng đáp lại bằng một nụ cười mỉm.
Cô vừa ngồi xuống, Lâm Thành Nhân liền đưa menu sang.
"Muốn ăn gì thì cứ gọi."
Hạ Vân Linh nhướng mày hỏi: "Hôm nay nhàn rỗi thế nào mà lại mời tôi đi ăn tối thế này?"
à?"
on."
lặng.
Lâm Thành Nhân cười nhẹ nói: "Không rảnh thì không thể mời cô ăn tối
Hạ Vân Linh bật cười: "Phiền anh cho tôi một phần xà lách là được, cảm
Cô đóng cuốn menu lại, rồi đưa cho nhân viên phục vụ.
Trong thời gian chờ đợi nhân viên mang đồ ăn lên, hai người đều im
Lâm Thành Nhân ngồi nghịch điện thoại, liếc mắt nhìn cô ta một cái, thản nhiên hỏi: "Nhân, hai ngày qua cô đã đi đâu?"
Hạ Vân Linh nuốt nước bọt: "Tôi về nhà một chuyến, tôi thấy dạo gần đây anh đều ở công ty, nên không nói cho anh, sợ làm phiền đến anh."
Lâm Thành Nhân khẽ gật đầu bảo: "Vậy cô đã xem qua cuốn tạp chí mới nhất chưa?" Ánh mắt anh dán chặt vào cô, thăm dò chút manh mối trên
gương mặt.
"Tôi thấy rồi." Cô mỉm cười trả lời, sắc mặt hoàn toàn bình tĩnh. "Khi Lưu Họa Y xảy ra sự cố thì cô đang ở đâu?"
Hạ Vân Linh cứng đờ người, tuy rằng trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn không nghĩ rằng Lâm Thành Nhân lại hỏi thẳng ra như vậy.
vui.
sát.
"Anh đang nghi ngờ tôi sao?" Hạ Vân Linh nhíu mày, vờ như không
Lâm Thành Nhân không nói lời nào, nhưng vẫn luôn nhìn cô.
Biểu hiện trên gương mặt của cô, từng cử động một đều bị anh quan
Thấy Lâm Thành Nhân không mở miệng, Hạ Vân Linh biết mình không thể giấu nổi anh ta, mím môi nói: "Hôm đó, tôi có hẹn với Họa Y, chúng tôi đi uống rượu dọc bờ sông. Khi Họa Y say thì tôi đưa cô ấy về khách sạn, thuê một căn phòng rồi ra bãi đậu xe. Đến khi tôi quay lại thì không thấy cô ấy đâu nữa." Nói xong, Hạ Vân Linh dừng lại một chút, rồi nhìn Lâm Thành Nhân bằng ánh mắt hối lỗi.
"Tôi thật có lỗi vì đã giấu anh, Thành Nhân."
"Vậy à?" Lâm Thành Nhân nhíu mày: "Cô giấu tôi điều gì?"
"Sau khi không thấy Họa Y đâu, tôi đã lập tức bắt đầu đi tìm, sau đó cô gái ở quầy tiếp tân nói với tôi rằng cô ấy đã cùng một người đàn ông lên lầu, tôi đuổi theo thì nhìn thấy Lâm Thành Công."
Cô đưa tay ra giữ lấy Thành Nhân: "Tôi không biết vì lý do gì mà Lâm Thành Công lại xuất hiện ở đó, nhưng tôi đã nhìn thấy anh ta và Họa Y ở trong phòng. Lúc đó tôi cũng rất bất ngờ, nhưng anh ta cứ bảo rằng giữa hai không có chuyện gì xảy ra."
"Sao trước đó cô không nói cho tôi biết?" Thành Nhân nhíu mày, nếu đúng như lời cô nói, nếu Hạ Vân Linh sớm nói cho anh biết thì có lẽ chuyện
đã không đến nước này.
"Dù gì những chuyện không có bằng chứng như này, tôi cũng không dám nói linh tinh. Hơn nữa, Họa Y là bạn thân của tôi, tôi càng không thể tùy tiện nói ra ngoài. Cho nên mới không nói cho anh biết."
Lâm Thành Nhân nhìn cô ta với vẻ mặt khó đoán, Hạ Vân Linh căng thẳng, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, cô không thể đoán ra được Lâm Thành Nhân đang nghĩ gì.
Cuối cùng thì tin hay không tin?
"Tôi biết tôi không nên giấu anh, nhưng tôi không ngờ lại bị người khác chụp lại." Hạ Vân Linh vừa nói vừa nhìn anh, giả vờ nghi ngờ hỏi: "Thật ra tôi cũng đang tự hỏi là ai đã quay lại, căn bản thì không có nhiều người biết chuyện anh và Lưu Họa Y kết hôn. Rốt cuộc là ai lại hiểu rõ mọi chuyện đến vậy?"
Lâm Thành Nhân nhíu mày, điều mà Hạ Vân Linh hỏi cũng chính là điều mà anh muốn biết.
Là ai mà lại biết rõ chuyện anh và nhà họ Lâm đến vậy?
Lâm Thành Nhân khế liếc nhìn Hạ Vân Linh một cái, nhếch miệng nói: "Mau ăn đi."
rôi.
lại.
"Ừ." Hạ Vân Linh thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hơi nở nụ cười. Mặc kệ Lâm Thành Nhân có tin hay không, cô đã chuẩn bị tốt toàn bộ
Về căn bản sẽ không có ai biết được chuyện này là do cô làm.
Cô nhẹ nhàng cắn một miếng hoa quả trong món xà lách, mắt hơi nheo
Ngày hôm đó, sau khi Lâm Thành Nhân lái xe về biệt thự, cô cũng lái xe đi đến một tòa soạn.
Cô tình cờ quen được một người làm phóng viên cho tạp chí chuyên về
tin đồn. Hạ Vân Linh đương nhiên sẽ không ngốc đến mức dùng thân phận mình để đi đến đó, cô ta chỉ cần gọi điện thoại, nói cho người đó biết tin tức và địa điểm.
Lúc đó, cô ngồi trong xe nhìn thấy người kia chụp ảnh từ phía xa, trên mặt lộ rõ vẻ phấn khích.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!