Lâm Thành Nhân vừa nói vừa ngồi xuống, vô cùng thản nhiên.
“Chuyện tôi muốn nói không phải là chuyện này.” Vũ Huy lạnh lùng nói, ánh mắt dính chặt lấy người con gái bị che đi khuôn mặt trên quyền tạp chí.
Sắc mặt Lâm Thành Nhân nghiêm lại, giọng nói cũng trầm đi một chút: “Đây là chuyện nhà tôi.”
Vũ Huy cười lạnh một tiếng: “Người phụ nữ trên hình tạp chí là Lưu Họa
Y phải không?”
ấy.
Anh mím môi, anh không ngờ rằng Vũ Huy vừa nhìn đã có thể nhận ra cô
“Chuyện này là thật sao?”
Ánh mắt Lâm Thành Nhân ngày càng nặng nề: “Không biết, hiện giờ
vẫn đang điều tra, sự thật là thế nào thì vẫn cần đợi có kết quả mới biết được.
د"
Vũ Huy ngồi xuống, không còn kích động như vừa nãy nữa, ôm lấy đầu: Chắc chắn là giả. Tuy tôi tiếp xúc cùng với Lưu Họa Y không lâu, nhưng tôi tin
cô ấy sẽ không làm ra chuyện thế này. Sao cô ấy có thể cùng với em trai của chồng mình chứ.”
“Đợi đã...” Vũ Huy đột nhiên hiểu ra, mở to hai mắt, nhìn tiêu đề của bài báo, bà chủ nhỏ của nhà họ Lâm.
Anh chỉ người phụ nữ trên quyển tạp chí rồi lại nhìn tiêu đề, một lúc lâu sau mới định thần: “Lưu Họa Y... Là bà chủ nhỏ của nhà họ Lâm?”
Lâm Thành Nhân gật đầu.
“Vậy tức là... Là vợ của anh?”
Lâm Thành Nhân gật đầu lần nữa.
Miệng Vũ Huy há hốc, có thể nhét đầy hai quả trứng vịt.
Tin tức này quá sốc rồi. Thế giới này cũng quá nhỏ bé rồi đó. Tùy tiện đụng một người lại đụng trúng vợ của Lâm Thành Nhân...
Vũ Huy lắc lắc đầu, Lưu Họa Y không phải loại phụ nữ đó. Tuy anh và cô tiếp xúc hông lâu, nhưng trực giác nói cho anh biết chắc chắn là không phải, người chụp bức ảnh này chắc chắn là người khác cố ý hãm hại.
“Vậy vì sao anh không dùng bản thiết kế của cô ấy? Như vậy vợ chồng hai người không phải càng dễ nắm lấy ngành trang sức này hơn sao?”
Vũ Huy cau mày: “Huống hồ với thực lực của Lưu Họa Y đáng lẽ đã nổi tiếng từ lâu rồi. Có phải anh ép không cho cô ấy ra ngoài làm việc?”
Khóe miệng Lâm Thành Nhân nhếch lên, trong mắt lại không hề có chút ý cười nào.
Anh ép cô? Đúng là lời nói đùa lớn nhất trên đời mà. Trước khi Vũ Huy đưa cho anh bức hình, ngay cả chuyện Lưu Họa Y biết thiết kế anh cũng không biết.
Nói đến chuyện này.... Ánh mắt Lâm Thành Nhân nhìn Vũ Huy mang theo suy nghĩ sâu xa: “Tôi nhớ lần trước cậu từng nói với tôi, cậu định bồi dưỡng Lưu Họa Y?”
lón.
Vũ Huy gật đầu, vẻ mặt chắc chắn.
“Tôi e là cậu phải thất vọng rồi.”
Anh thuận tay châm điếu thuốc, hít sâu một hơi, phun ra một vòng khói
“Hủy tư cách tham gia thi đấu của Lưu Họa Y.”
“Vì sao?”
Vũ Huy ngơ ra: “Vì sao phải từ bỏ một nhà thiết kế giỏi như vậy.” Huống hồ người đó còn là vợ anh. Với mối quan hệ này không phải là nên cho cô ấy cơ hội hơn sao?
“Cậu thấy hiện giờ cô ta còn có thể bình yên làm một nhà thiết kế không? Vũ Huy, cậu chỉ tiếp xúc với cô ta có mấy ngày mà thôi đã có thể nhận ra cô ta là Lưu Họa Y, vậy những bạn học, những bạn học sống chung sớm tối với cô ta liệu có nhận ra không?”
Vũ Huy cúi đầu, giọng điệu bất ổn: “Vậy cũng không nhất thiết phải hủy tư cách tham gia thi đấu của cô ấy.”
“Bắt buộc phải hủy. Vũ Huy cậu đừng quên hợp đồng mà cậu đã ký với tôi. Hiện giờ Lưu Họa Y không còn thuộc về người của An Đạt nữa, cho nên tôi có quyền ngăn cản tất cả yếu tố ảnh hưởng đến tập đoàn Khánh An” “Trên hợp đồng không hề viết điều khoản này.”
“Ai nói vậy, trên hợp đồng, giấy trắng mực đen viết rằng tập đoàn Khánh An có quyền thay nhà thiết kế không thuộc An Đạt.”
Vũ Huy tức giận chỉ vào anh nói không nên lời. Anh mắt hung dữ nhìn anh, thở mạnh bỏ đi.
Bản hợp đồng chết tiệt.
Sao anh lại bỏ sót điểm này?
Giờ thì hay rồi, không chỉ không giúp được Lưu Họa Y, ngược lại còn
khiến cô mất đi tư cách thi đấu.
Từ lúc Vũ Huy bước vào đến khi rời đi, Lâm Thành Nhân đều không hề nhìn anh ta cái nào.
Vũ Huy không biết về chuyện xích mích bất hòa giữa hai vợ chồng, cũng không hiểu suy nghĩ trong lòng Lâm Thành Nhân lúc này.
Lưu Họa Y muốn vào công ty An Đạt, muốn vượt trội hơn người, muốn hoàn thành giấc mơ sao? Những chuyện này đều không thể được.
Chỉ cần là chuyện khiến cô vui vẻ, anh đều phải phá hủy tất cả.
Cho dù hiện giờ người này đã làm loạn kế hoạch của anh, anh cũng phải khiến sự việc trở lại quỹ đạo.
Vũ Huy ra khỏi tập đoàn Khánh An, lấy điện thoại ra, sau khi ấn một dãy số thì do dự rồi lại ngắt cuộc điện thoại.
Anh nên nói với Lưu Họa Y thế nào đây?
Hiện giờ chắc chắn cô còn chưa biết bản thân đã trở thành chủ đề bàn tán ở khắp các ngõ ngách.
Thở dài một hơi, Vũ Huy lắc lắc đầu.
Là ai chứ? Rốt cuộc là ai mà lại to gan dám làm ra chuyện này chứ?
"Chết tiệt." Hạ Vân Linh ngồi trên giường cầm quyển tạp chí trên tay, mở miệng mắng chửi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!