Lâm Thành Nhân xoa xoa giữa hai lông mày, tới giờ phút quan trọng này mà còn xảy ra chuyện rối ren như vậy.
Hy vọng sự việc này sẽ không ảnh hưởng đến buổi ra mắt trang sức sau này thì tốt.
"Cậu chủ, tôi đã liên hệ với tất cả các tòa báo, những tòa soạn danh tiếng nhỏ đều đã đồng ý không phát hành tin tức này nữa, nhưng mà những tòa soạn hơi có danh tiếng khác thì..."
Thiên Cơ nói rồi ngừng một chút, "Thì cái gì?" Lâm Thành Nhân hỏi. "Thì không thể đồng ý. Nhưng mà bọn họ nhận lời rồi, sẽ làm mờ mặt của mợ chủ Lâm."
Lâm Thành Nhân gật đầu, như vậy cũng được.
"Bảo Chú Hiểu đừng để những loại báo và tạp chí này xuất hiện trong nhà, còn nữa, tôi bảo cậu điều tra người đó, cậu tìm ra chưa?"
Thiên Cơ lắc đầu: "Người ở quầy lễ tân nói rằng người giao hàng là một cậu thanh niên trẻ tuổi, dựa theo những căn cứ mà chúng ta nhận được từ công ty chuyển phát, tôi đã đi xem những người phù hợp với điều kiện, nhưng mà, đều không phải."
Lâm Thành Nhân nhướn mày, tỏ ý bảo anh ta tiếp tục nói, "Nói cách khác, người này được thuê một cách tùy tiện trên đường phố."
Toàn bộ thành phố A có dân số hơn triệu người, chỉ riêng các thanh niên trẻ tuổi không phải mấy trăm nghìn thì cũng phải một trăm mấy nghìn người, nếu như thực sự được tình cờ thuê đến, thì thật khó giải quyết. Anh ta sẽ không làm những việc mò kim đáy bể như này.
Lâm Thành Nhân im lặng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên trong đầu vụt qua lời Lâm Thành Công nói:
"Anh nên đi hỏi người phụ nữ của anh. Cô ấy biết rõ sự thật của chuyện
này hơn em và Lưu Họa Y đấy."
Lâm Thành Nhân ngồi yên lặng trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Tâm tư rối ren.
Hạ Vân Linh?
Cô ta với chuyện này có liên quan sao?.
Lâm Thành Nhân nhếch miệng, tốt nhất cô ta không nên có bất kì dính dáng gì liên quan tới chuyện này, nếu không thì...
"Thiên Cơ, đi điều tra xem ngày hôm đó Hạ Vân Linh đang ở chỗ nào, ở
cùng với ai." Anh trầm giọng nói.
Bây giờ sự việc này đã không chỉ ảnh hưởng tới một mình anh ta, mà ảnh hưởng tới cả tập đoàn Khánh An.
"Chuyện này...có liên quan tới cô Hạ sao?" Thiên Cơ mặt đầy kinh ngạc.
Anh sớm đã nhìn ra cô gái kia không hề đơn thuần. Không nghĩ rằng lá gan của cô ta lại lớn như vậy, dám làm mọi chuyện ồn ào đến mức này. "Không biết... Tôi hy là vọng không phải..." Ánh mắt anh trầm lại. Tốt nhất là Hạ Vân Linh không nên có bất cứ dính líu gì tới chuyện này,
nếu như thực sự như lời Thành Công nói, cô ta mới là kẻ đầu têu mọi chuyện,
anh nhất định sẽ không tha cho cô ta.
"Nhưng mà cậu chủ, bên mợ chủ phải giải quyết như thế nào?" Thiên
Cơ hỏi.
Thật ra anh và Lưu Họa Y tiếp xúc không nhiều, nhưng đối với chuyện
của cô, anh lại hiểu rõ ràng.
Đối với Lâm Thành Nhân, anh không thể nói thêm điều gì, nhưng mà
đối với Lưu Họa Y, trong lòng anh lại lo lắng thay cô.
Lâm Thành Nhân nhíu mày: "Trước tiên phong tỏa các tin tức đi. Tạm
thời không để bất cứ người nào nói cho cô ấy biết."
Thiên Cơ nhếch miệng: "Vâng."
Thực ra trong lòng cậu chủ hẳn là có mợ chủ. Nếu không thì sao phải
điều bao nhiêu nhân lực đi phong tỏa tin tức?
Thiên Cơ suy nghĩ, đóng cánh cửa phòng làm việc lại.
Sự việc đã trôi qua hai ngày rồi mà tình hình vẫn không hề thay đổi,
nhưng do Lâm Thành Nhân gây áp lực khiến toàn bộ bài viết trên các trang báo giải trí showbiz của cả thành phố đều được làm mờ đi, dẫn đến công chúng bàn tán sôi nổi một khoảng thời gian.
Có người nói là bà chủ nhỏ của Lâm thị, có người lại nói là không phải.
Dù sao cũng chưa có ai thật sự nhìn thấy diện mạo thật của Lưu Họa Y, nhất thời cũng khó mà phân biệt được thật giả.
Ngược lại vì chuyện này mà tập đoàn Khánh An nhận được sự chú ý, cũng coi như là đã tạo nên một làn sóng quảng bá mạnh mẽ!
Lâm Thành Nhân không hề ngờ với kết quả ngoài dự liệu này.
“Cậu chủ, đây là tạp chí mới xuất bản.” Thiên Cơ đặt quyển tạp chí lên bàn của Lâm Thành Nhân.
Đã liên tục hai ngày, Lâm Thành Nhân đọc tạp chí không dưới 10 phút: Cậu để đó đi.”
Nội dung của toàn bộ tạp chí cơ bản là như nhau, viết cũng không sai lệch lắm, xem ra Lâm Thành Nhân cũng mỏi mắt lắm rồi.
“Vừa rồi anh Vũ Huy có gọi điện tới, anh ấy bảo cậu chủ làm xong việc thì gọi lại cho anh ấy.”
Lâm Thành Nhân trầm tư: “Cậu ta có nói là chuyện gì không?” Thiên Cơ lắc đầu.
Anh im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, tôi biết rồi. Lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cậu ta.”
“Chuyện tôi bảo cậu tìm hiểu, cậu tìm hiểu thế nào rồi?”
“Đã có chút manh mối rồi, chắc sẽ rất nhanh là biết được thôi.” Anh ta đã tìm ra khách sạn xảy ra chuyện là ở đâu rồi, chuyện tiếp theo chỉ cần đào sâu điều tra thêm một chút là sẽ có kết quả thôi.
“Được rồi, cậu ra ngoài đi.” Lâm Thành Nhân vẫy vẫy tay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!