Ông rất hy vọng cậu nhà có thể ngày ngày sống hạnh phúc với mợ cả, có thể vứt đi quá khứ, buông bỏ thù hận trong lòng, một lần nữa tiếp nhận mợ cả. Ông cũng hy vọng, mợ cả có thể quên đi những việc cậu nhà đã từng làm tổn thương đến cô, và mong cô có thể hiểu cho cậu nhà.
Nhưng không phải là tình trạng như bây giờ.
Bọn họ như vậy trông không hề chân thật. Không, nên nói là cậu nhà như vậy, trông không chân thật mới đúng.
"Chú Hiểu, tôi về rồi đây."
Hạ Vân Linh mang theo túi lớn túi nhỏ vào nhà.
Sắc mặt của Chú Hiểu bỗng thay đổi trong chớp mắt, tại sao cô ta sớm không trở lại muộn không trở lại, hết lần này tới lần khác lại trở về vào lúc này?
"Hôm nay Cô Hạ trở về sớm vậy."
"Hơi mệt chút ấy mà, Thành Nhân đâu rồi?"
Chú Hiểu suy nghĩ một chút, sau cùng vẫn nói: "Cậu nhà và mợ cả ăn cơm xong liền đi ra ngoài tản bộ một chút rồi." Ông nói xong rồi quay lưng
lại.
Lúc nào cũng phải để người phụ nữ này biết ai mới là người vợ cưới hỏi
đàng hoàng của nhà họ Lâm. Hiện tại, người phụ nữ này càng ngày càng coi
mình trở thành mợ cả của nhà họ Lâm này rồi.
Ông nghĩ như vậy, trong lòng khẽ thở dài một hơi.
Cũng không biết mợ cả nghĩ như thế nào. Người mù cũng biết người
phụ nữ này đang đoạt cậu nhà với mình, nhưng cô hoàn toàn cho rằng
những điều đó là bình thường, tùy ý để bọn họ ở chung một chỗ.
Hạ Vân Linh buông đồ đạc xuống, nhếch mép một cái nói: "Tản bộ?" Lại
còn là với Lưu Họa Y?
Cô khoanh tay lại đứng trước cửa sổ, ngoài cửa sổ là một mảnh tối đen
như mực, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Lâm Thành Nhân và Lưu Họa Y đi dạo trong sân, từng con gió lạnh thấu xương rít gào tát vào Lưu Họa Y khiến mặt cô đau rát, cô không kìm được phả i rụt cổ lại: "Chúng ta đi về đi!"
Bây giờ bên ngoài thật sự quá lạnh, quả thật không thể nào đi được.
Lâm Thành Nhân cởi khăn quàng cổ của mình choàng lên người cô: "Mang vào sẽ đỡ hơn một chút. Đi, chúng ta về nhà."
Nhiệt độ ấm áp trên cổ truyền đến khiến Lưu Họa Y bỗng chốc bình tĩnh lại, trên chiếc khăn quàng cổ còn mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt của anh.
Lưu Họa Y ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh như ánh sao trên bào trời về đêm: "Anh là Lâm Thành Nhân sao?"
Bỗng nhiên cô đặt câu hỏi khiến anh ngây người ra.
Sau đó, lại lập tức cười nhẹ: "Nếu không thì tôi là ai?"
Lưu Họa Y gục đầu xuống, đoán chừng số lần anh cười trong ngày hôm nay còn nhiều hơn số lần anh cười trong một tháng cộng lại. Cô lắc đầu: "Tôi chỉ cảm thấy hôm nay anh hơi khác thường"
"Chẳng lẽ tôi cứ phải hung dữ với cô như mọi ngày thì mới được xem là bình thường à?"
ý đó."
Lưu Họa Y nghịch ngợm cười: "Đương nhiên là không phải, tôi không có
Anh cười cười, cúi đầu xuống, về sau tôi sẽ cố gắng đối xử tốt với cô hơn, ể cô không phải chịu đựng nhiều đau khổ như thế nữa.
"Được rồi, đi vào thôi." Cô vừa nói vừa đi vào phòng trước.
Linh.
Lâm Thành Nhân đi sau lưng cô, trên mặt hiện rõ ý cười.
"Họa Y, Thành Nhân." Vừa vào nhà đã nghe thấy giọng nói của Hạ Vân
Khuôn mặt Lâm Thành Nhân lập tức trở nên âm trầm, không nói gì. "Linh Linh." Cô vẫy vẫy tay với Hạ Vân Linh: "Cậu đã ăn cơm chưa?" "Tớ ăn rồi." Hạ Vân Linh trả lời Lưu Yến Thanh, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn về phía Lâm Thành Nhân.
Lâm Thành Nhân không nhìn lại, tự mình ngồi xuống đọc báo.
Chẳng lẽ Lưu Họa Y đã nói gì với Lâm Thành Nhân?
Nếu không phải thì tại sao hai người mới ra ngoài một chút mà khi trở về đã như thế này rồi?
Hạ Vân Linh âm thầm suy nghĩ, lập tức cảm thấy hơi tức giận.
"Tớ đi lên trước." Lưu Họa Y cảm giác được bầu không khí trở nên quái dị nên quyết định chạy trước thì tốt hơn.
Ai biết một lúc nữa Lâm Thành Nhân đang dịu dàng kia có đột ngột nổi trận lôi đình hay không?.
Sau khi Lưu Họa Y đi lên, Hạ Vân Linh lập tức bám lên người Lâm Thành Nhân: "Thành Nhân, hôm nay anh sao vậy? Sao không để ý đến em vậy chứ."
Lâm Thành Nhân quay đầu qua, nhếch miệng cười mỉa mai rồi nói: "Tại sao tôi phải để ý đến cô?"
Hạ Vân Linh nhất thời nói không nên lời.
Nhìn thấy vẻ mặt này của cô ta, Lâm Thành Nhân cười càng thêm lạnh lùng, vẻ mặt tràn đầy sự trào phúng nhìn cô ta:"Tôi đi ngủ, cô Hạ cứ tự nhiên.
Cô Hạ?
hãi.
Toàn thân Hạ Vân Linh run lên. Trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ
Chắc chắn là Lưu Họa Y. Chắn chắn là Lưu Họa Y. Lưu Yến Thanh đã nói xấu sau lưng cô ta. Nếu không thì tại sao Lâm Thành Nhân có thể ngó lơ cô ta như thế này? Làm sao anh có thể nói ra những lời đó?
Hạ Vân Linh nắm chặt bàn tay lại, khuôn mặt tinh xảo trở nên trắng bệch. Một lúc lâu sau, cô ta mới buông tay ra, khóe miệng hơi hơi cong lên.
Cô ta lấy điện thoại, bấm bấm vài chữ rồi gửi đi.
Tôi muốn anh hành động ngay lập tức.
"Bang" trong căn phòng rộng rãi, một người đàn ông điển trai sau khi đọc được tin nhắn liền lập tức ném điện thoại.
Mặt mũi hắn tràn ngập vẻ chán chường, một tay chống lên mặt, đôi mắt đầy tuyệt vọng, đau thương.
Có lẽ là do điện thoại quá tốt, nên dù có quăng nó đi thì lúc sau điện thoại vẫn lại phát sáng.
Người đàn ông lau mặt, đứng bên cạnh chiếc điện thoại, ở trên cao nhìn xuống.
Nếu như không làm theo, anh cũng biết hậu quả rồi đấy.
Hắn hung ác cười, dùng một cước đạp vỡ điện thoại.
Dường như là đang dùng phương thức này để phát tiết giận dữ của mình, hoặc là muốn đạp vỡ điện thoại để cho rằng chưa có chuyện gì xảy
ra.
Trời đang dần sáng, bầu trời giao nhau giữa hai màu xanh xám, chợt có một hai đám mây trắng dần dần hiện lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!