Lâm Thành Nhân đẩy cửa ra bước vào, vừa nhìn thấy Vũ Huy thì nhíu chặt mày lại.
Anh ta nhìn đồng hồ đeo trên tay một chút rồi nói: "Đã đến đây được nửa tiếng đồng hồ rồi, tổng giám đốc Lâm cũng thật bận rộn nhỉ."
Lâm Thành Nhân không để ý tới câu nói đùa của anh ta, sau đó quăng cho anh ta một xấp tài liệu: "Nhìn đi, đây là bản kế hoạch quảng cáo đẩy.
Vũ Huy ngồi xuống ngay ngắn đọc tài liệu một cách nghiêm túc. Khoảng chừng mười phút sau, anh ta khép tài liệu lại rồi quăng lên trên bàn: "Không cần phải phô trương như vậy. Xóa bỏ mấy chi tiết phức tạp kia đi, tôi cảm thấy cứ quay thành những câu chuyện ngắn nhỏ lẻ nối tiếp nhau là được.
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Mỗi món đồ trang sức đều có câu chuyện độc đáo của nó, chúng ta hãy ghép chúng lại với nhau, làm giống như một bộ phim nhỏ lẻ vậy. Vừa thu hút sự hứng thú của khách hàng lại vừa
có thể giúp họ phát hiện ra chỗ độc đáo của chúng ta.”
""
Lâm Thành Nhân trầm tư cau mày suy nghĩ: "Được, tôi sẽ bảo họ sửa lại.
Vũ Huy gật đầu.
Anh ta thích người làm chủ như thế đấy. Biết lắng nghe ý kiến của người khác chứ không phải làm theo suy nghĩ của mình một cách ngu muội.
đi."
Anh ta móc một từ giấy từ trong túi ra đưa cho Lâm Thành Nhân: "Nhìn
“Đây là bản thiết kế của cô gái lần trước tôi kể với anh, tôi đã nhìn thử rồi. Cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt. Phong cách của cô gái này hoàn toàn khác với cậu, nhưng lại phù hợp với thương hiệu của chúng ta. Bản thiết kế của cô ấy khiến người khác nhìn xong lập tức sinh ra một cảm giác muốn gần gũi, cảm giác này thể hiện rằng nó không đơn thuần chỉ là trang sức châu báu, mà nó còn đại diện cho cả tình cảm ẩn chưa trong đó nữa.”
“Bingo.” Vũ Huy búng tay một cái.
“Có phải anh đã có ý muốn sử dụng bản thiết kế của cô ấy rồi hay không?”
Lâm Thành Nhân cười, sau đó buông bản thiết kế trong tay xuống: "Tuy tôi rất có hứng thú với bản thiết kế của cô ấy, nhưng Vũ Huy à, hình như cậu đã quên tôi là một người làm ăn rồi. Ở trong mắt người làm ăn, ích lợi luôn đứng ở vị trí hàng đầu.”
“Cậu kêu tôi sử dụng thiết kế của một nhà thiết kế không hề có danh tiếng, vậy chẳng phải đang kêu tôi tự đào mồ chôn mình sao?”
Vũ Huy bĩu môi, nhưng cũng không thất vọng. Dù sao anh ta cũng đã đoán trước được kết quả thế này rồi. Lần này anh ta chỉ tới thử vận may mà thôi.
دو
Lâm Thành Nhân nói không sai, anh là một người làm ăn, thứ anh cần là lợi ích mọi người cho anh chứ không phải hứng thú mà Lưu Họa Y mang tới cho anh.
Bây giờ người dân chỉ nhìn thương hiệu, không nhìn hiệu quả.
Giống mấy mặt hàng xa xỉ như Gucci, Chanel vậy. Giá cả càng cao, danh tiếng càng lớn, người dân chi tiền mua sẽ càng tin tưởng vào chất lượng hàng hóa hơn.
Vũ Huy lấy lại bản thiết kế: "Được rồi. Dựa theo tài năng của cô ấy thì nổi tiếng cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Gần đây cô ấy có tham gia cuộc thi của công ty chúng ta, chắc là không bao lâu nữa cô ấy sẽ là đồng nghiệp mới của chúng ta đấy.”
Lâm Thành Nhân không thể nhịn được bật cười: "Chờ đến khi cô ấy lọt vào vòng chung kết nhớ đến gọi tôi, tôi cũng rất muốn nhìn thử cô ấy là thần thánh phương nào lại khiến cậu khen ngợi không ngớt như vậy.”
“Đương nhiên. Tôi tin chắc anh sẽ không thất vọng đâu.”
Vũ Huy cười khẽ.
“Vậy khi nào cậu nộp bản vẽ lên đây?”
“Ngay bây giờ.” Anh ta mỉm cười, móc di động ra sau đó mở phần mềm lên rồi đưa điện thoại di động cho Lâm Thành Nhân.
“Thế nào? Tôi đã lấy cho nó một cái tên rất độc đáo, tên là tương tư.
“Tương tư?” Lâm Thành Nhân nhướng mày, trong ánh mắt hiện lên sự khó hiểu.
“Tôi đã nói rồi, đằng sau mỗi một món trang sức đều sẽ có một câu chuyện. Tôi lấy cảm hứng từ một câu chuyện để thiết kế ra nó, chuyện kể về một cô gái nhỏ, từ nhỏ cô bé được cả gia đình nuôi dưỡng như một cô công chúa, vì thế cô bé không hiểu chuyện đời, kiêu căng ngang ngược. Cô bé
ngây thơ cho rằng tất cả mọi người đều sẽ ngoan ngoãn phục tùng cô bé,
mãi đến một ngày cô ta gặp được một người đàn ông, người đàn ông đó phớt
lờ cô ta, không quan tâm tới cảm xúc của cô ta, nhưng mà chính vì như vậy
cho nên người đàn ông đã hấp dẫn sự chú ý của cô ta.”
“Cô gái càng quan tâm chàng trai, chàng trai lại càng chán ghét cô gái.
Anh ta trách cứ cô gái, nói cô ta không hiểu tình yêu. Cô gái rất khổ sở, cô ta cho rằng chỉ cần mình đối xử tốt với anh ta thì đó chính là tình yêu. Sau này
chàng trai bỏ đi, cô gái đau lòng muốn chết. Mỗi ngày cô ta đều nhớ mong về
chàng trai kia, ngay tại khoảnh khắc đấy cô ta biết tình yêu là gì, vì thế để
chứng minh cho bản thân, cô ta đã trèo đèo lội suối đi bộ hàng triệu cây số
để tới bên cạnh chàng trai.”
“Đây là sức mạnh của tình yêu, là sự nhớ nhung của cô gái dành cho
chàng trai khiến cô ta hiểu ra tình yêu là gì”
Lâm Thành Nhân nghe xong toàn bộ câu chuyện thì cau mày lại, sau
một lúc lâu sau anh nhẹ giọng hỏi: “Bản kế hoạch quảng cáo lúc trước cậu nói sử dụng cái gì để quảng bá?”
Vũ Huy liếc mắt xem thường: "Hình thức phim nhỏ lẻ mà thôi, nối tiếp
các câu chuyện lại với nhau, cả hai đều.”
Anh ta vẫn chưa nói hết câu thì Lâm Thành Nhân đã vung tay lên: "Vậy chúng ta sử dụng câu chuyện này đi.”
“Trang sức quý đầu tiên lấy tên là tương tư, làm nổi bật chủ đề của câu chuyện này. Nó chắc chắn sẽ trở thành một mánh lới quảng cáo.”
Vũ Huy sững sờ, sau đó lập tức vỗ đầu mình: “Đúng rồi. Sao tôi không nghĩ tới chứ.”
Hai người phối hợp ăn ý với nhau lập tức hành động.
Trong khi tập đoàn Khánh An đang khẩn trương trù bị cho món trang sức sắp ra mắt thị trường thì vòng bán kết cuộc thi dành cho nhà thiết kế do công ty An Đạt tổ chức cũng bắt đầu diễn ra.
Bởi vì vẫn đang trong thời gian nhà trường cho nghỉ, cho nên nơi thi đấu được thiết kế tại sân vận động của trung tâm thành phố.
Bán kết khác với sơ tuyển, bán kết mang tính hình thức hơn rất nhiều, ngoại trừ Vũ Huy ra thì còn có nhiều giám khảo Lưu Họa Y không quen biết.
Vừa vào trong sân cô đã nhìn thấy Vũ Huy vẫy tay với cô. Sau khi nói nhỏ với mấy giám khảo bên cạnh vài câu, Vũ Huy đi tới chỗ cô.
“Chuẩn bị thế nào rồi?”
Lưu Họa Y ngượng ngùng cười khẽ: "Hơi lo lắng một chút.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!