Lâm Thành Công khổ sở đứng một bên, anh ấy cúi đầu, trong mắt lóe lên vẻ kiên định.
Có lẽ Hạ Vân Linh nói không sai, làm theo cách của cô ta, có thể sẽ có được kết quả tốt hơn.
Dù có ra sao, anh ấy cũng phải cứu cô. Không thể để cô trở thành công cụ trả thù của Lâm Thành Nhân.
Anh ấy làm tất cả, cũng là vì cô.
Chú Hiểu cười ha ha bước đến, vỗ nhẹ vào vai Lưu Họa Y, "Mợ chủ đừng tức giận nữa, theo tôi thấy, cậu chủ làm như vậy là đang thừa nhận thân phận mợ chủ của mẹ."
"Không phải như vậy đâu. Anh ta chỉ muốn cháu vất vả thôi." Cô bĩu môi, quay đầu, "Chú Hiểu, những năm trước nhà ta chuẩn bị Tết thế nào?"
"Cũng không có gì nhiều. Nhà họ Lâm không đông lắm, chỉ có mấy người chúng ta. Mua chút đồ ăn cho năm mới là được rồi."
Lưu Họa Y ghi nhớ từng chữ, gật gật đầu.
Chú Hiểu còn có ý khác, ông nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Thật ra những năm trước cậu chủ đều không quan tâm mấy thứ này, từ nhỏ cậu ấy đã chỉ có một mình, lúc nào cũng cô đơn lẻ loi."
Nói đến đây Chú Hiểu dừng một chút, xua tay, "Bỏ đi bỏ đi, không nói những điều này nữa. Tôi viết cho mợ chủ địa chỉ này, năm nào chúng ta cũng đặt đồ Tết ở đây."
Lưu Họa Y gật đầu, khóe miệng giật giật.
nói.
Lúc nào cũng một mình? Vậy không phải rất cô đơn sao?
Cô bồn chồn không yên, cứ miên man suy nghĩ về những gì Chú Hiếu đã
Ít nhất lúc trước khi ở nhà, dù sao vẫn còn có một người, mặc dù không thích, nhưng so với một mình thì tốt hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, một ý tưởng lóe lên trong đầu cô.
Cô nhếch môi, âm thầm quyết định.
Cho dù Lâm Thành Nhân không thích cô, cô cũng phải đón một cái Tết thật náo nhiệt ở nhà họ Lâm.
Ngày hôm sau, vốn dĩ Lưu Họa Y muốn kéo theo Hạ Vân Linh ra ngoài mua sắm đồ tết, nhưng Chú Hiểu nói rằng cô ta đã về nhà rồi.
Lưu Họa Y suy nghĩ một chút, cũng đúng, lâu lắm rồi cậu ấy chưa về nhà, đến năm mới thì tất nhiên phải về.
Cô cười khổ sở, nghĩ tới ba Lưu ở nhà một mình.
Chắc là Tết năm nay ba sẽ buồn lắm. Không có Lâm Thị Ngọc Anh,
không có Lưu Giai Kỳ, ngay cả cô cũng không về...
Lưu Họa Y cúi đầu, càng nghĩ thì càng nhớ ba.
Nháy mắt đã đến giao thừa, nhà nào cũng lên đèn, ngay cả con phố vắng vẻ cũng vô cùng náo nhiệt. Đâu đâu cũng tràn ngập tiếng cười, lồng đèn, hoa tươi phủ kín thành phố, cực kì rực rỡ.
Lưu Họa Y treo hai cái đèn lồng đỏ thật to trước cửa nhà, bên mép cửa còn có những ngọn đèn đủ màu, nhìn vào rất vui mắt.
Trong phòng cũng dán một chữ "Phúc" và hai câu đối.
Cô tự vỗ tay một cái khen tặng kiệt tác của mình.
Lưu Họa Y hất cằm, cười tít mắt nhìn Chú Hiểu, "Chú thấy sao, có vui không?"
Chú Hiểu rơi nước mắt, "Vui, vui chứ."
Nhiều năm nay, biệt thự này cứ vắng ngắt lạnh tanh, dù là ngày Tết, cũng chỉ có đồ ăn là đặc biệt, những thứ khác đều không thay đổi gì.
Năm nay có Lưu Họa Y tới, mới có chút không khí của năm mới. Chú Hiểu lau nước mắt, " Chờ cậu chủ trở về, chúng ta có thể ăn cơm đoàn viên rồi."
"Năm nay thật là tốt, cậu hai cũng trở về, lại có thêm mợ chủ, chắc chắn là sẽ rất náo nhiệt."
Lâm Thành Công mỉm cười.
Anh ấy ở nước ngoài nhiều năm, cũng đón năm mới một mình. Người nước ngoài đều xem Giáng Sinh là năm mới, chỉ có anh ấy đón giao thừa, đến ngày đó thì tự đặt một bàn thức ăn ngon cho bản thân, xem như là ăn Tết.
Bởi thế mà anh ấy luôn mong mỏi được về nước, ăn bữa cơm đoàn viên cùng gia đình.
Lâm Thành Nhân lái xe trở về, thấy hai chiếc lồng đèn lớn trước cửa, khóe miệng giật giật hai cái.
Dù có suy nghĩ bằng ngón chân cũng biết ai là người nghĩ ra việc treo hai cái đèn lồng này.
"Cậu chủ đã về." Chú Hiểu nhận lấy áo khoác dài của anh, móc lên giá treo quần áo.
bếp.
"Chúng ta có thể ăn cơm đoàn viên rồi." Ông nói lớn về phía phòng
Lưu Họa Y thò đầu ra, híp mắt cười nói: "Chờ một chút nha, xong ngay đây."
nhi?
Lâm Thành Nhân ngẩn người, có vẻ hôm nay tâm trạng của cô rất tốt
Lâm Thành Nhân hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười hiếm thấy.
"Anh, anh có thấy cách trang trí nhà cửa thế này trông rất vui không?"
"Còn ấm cúng nữa." Lúc Lâm Thành Công mở miệng hỏi Lâm Thành Nhân thì Chú Hiểu chen vào.
Trong phòng treo hai câu đối, trên bàn còn có rất nhiều kẹo, đúng là thật rực rỡ.
Lâm Thành Nhân bĩu môi, "Xấu chết đi được."
Vớ vẩn. Vớ vẩn quá.
Lâm Thành Công nhếch mép, cười cười nhìn vẻ mặt cau có của Lâm Thành Nhân.
Lâm Thành Nhân im lặng ngồi lên ghế sopha.
Vì cả nhà đang đón năm mới, nên anh không so đo nhiều với cô làm gì.
Cứ để mọi người vui vẻ một chút.
"Nào, nào, nào, ăn cơm thôi."
Lưu Họa Y bưng một bát lớn bước ra.
Lâm Thành Nhân ngồi vào bàn, chỉ tay vào cái ghế bên cạnh, "Chú Hiểu, chú cũng ngồi đi, như mọi năm thôi, chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Chú Hiểu gật đầu, nhìn mọi người rồi bỗng nhiên rơi nước mắt. Qua nhiều năm như vậy, cuối cùng ngôi nhà này cũng thực sự là nhà.
Một bữa ăn tràn ngập niềm vui, ngoại trừ khuôn mặt vẫn luôn lạnh như tảng băng của Lâm Thành Nhân, ai nấy đều tươi cười hớn hở.
Lâm Thành Nhân buông chén đũa xuống, "Tôi ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn tiếp."
"Sao?"