"Đều chuẩn bị xong hết rồi?"
Thiên Cơ gật đầu, vẻ mặt trang nghiêm nói: "Đều chuẩn bị xong hết rồi, tiếp theo chính là làm cho tập đoàn Lâm Thị sụp đổ hoàn toàn."
"Ừm. Đúng rồi, người phụ nữ nhà họ Phương kia tạm thời không cần động đến. Giữ lại cho Phan Hùng Cường tự mình giải quyết, có muốn giúp hay không thì tùy cậu ta lựa chọn."
Thiên Cơ nhướng mày nói: "Nếu cậu Phan Hùng Cường lựa chọn ra tay giúp nhà họ Phương, vậy không phải là đang đối nghịch với chúng ta hay sao?"
Anh ta cảm thấy khó hiểu, cho dù đi theo Lâm Thành Nhân nhiều năm như vậy, nhưng Thanh Phong vẫn như cũ không thể nào nhìn thấu suy nghĩ của anh.
"Nếu muốn giúp, thì phải nhìn xem cậu ta giúp như thế nào, hoặc là giúp đến mức độ nào. Nhiều năm như vậy, anh còn không biết tính cách của Hùng Cường sao? Cậu ta sẽ không vì một nữ nhân mà làm hỏng sự nghiệp đâu."
Lâm Thành Nhân cười khẽ, trong nụ cười hàm chứa sự khinh thường.
Nếu Phan Hùng Cường dốc hết tài chính của mình vì một nữ nhân, vậy cũng không phải là bạn bè của Lâm Thành Nhân anh nữa rồi.
Huống hồ, chẳng qua người phụ nữ kia chỉ là một trong những món đồ chơi của cậu ta mà thôi.
Thanh phong gật gật đầu, bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Trong một căn phòng nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố, một người đàn ông quần áo rách rưới cuộn mình vào trong góc, trong căn phòng bao trùm một màu đen không ngừng truyền ra những tiếng gầm xé lòng người.
"Lâm Thành Nhân."
Một đôi mắt u ám hiện lên những tia máu, tràn ngập sự hận thù.
Nhìn thấy những tin tức đang được phát trên ti vi, anh ta mới hiểu được.
Mọi sự nghi ngờ đều bện thành một sợi dây, chỉ về phía của Lâm Thành Nhân.
Hóa ra tất cả đều là do một tay Lâm Thành Nhân tạo nên.
Là anh ta hại mình thua sạch tài sản, là anh ta hại mình cửa nát nhà tan. Làm hại ông cụ bại liệt phải nằm trên giường bệnh, hại anh trở thành con chuột trên phố, trốn chui trốn lủi bị người đánh đập.
Chắc chắn anh sẽ không buông tha cho Lâm Thành Nhân.
Chắc chắn không
Khi tin tức tập đoàn Lâm Thị bị tập đoàn Khánh An thu mua được tung ra thì ngay lập tức cổ phiếu của tập đoàn Khánh An trên thị trường chứng khoán tăng hơn ba phần trăm.
Điều này đối với Lâm Thành Nhân đang chuẩn bị xâm nhập vào thị trường sản xuất châu báu mà nói là một chuyện cực kỳ đáng mừng.
Nhưng anh cũng không sốt ruột dùng tài chính vào phương diện vận hành, mà đầu tiên là an ủi những người bị tập đoàn Lâm Thị hại.
Anh biết rằng nếu như không phải phương thức xử lý của anh quá cay độc, đẩy ngã tập đoàn Lâm Thị nhanh như chớp thì chưa chắc bọn họ đã không có đường lui.
Anh cũng không phải là người hiền lành gì, nhưng cũng không muốn nhìn thấy nhiều người mất đi tất cả trong nháy mắt như vậy.
Tính cách ngoài cứng trong mềm của Lâm Thành Nhân khiến cho không ít người thích anh, trong nhấy mắt danh tiếng của tập đoàn Khánh An lại tăng vọt lên cao.
rôi.
Lúc anh mua được tập đoàn Lâm Thị thì nhận được một tin tức. Phan Hùng Cường dẫn người phụ nữ họ Phương kia ra nước ngoài
Lâm Thành Nhân không nhịn được vỗ tay chúc mừng, đúng thật là thiên thời địa lợi nhân hòa, mọi điều kiện đều đầy đủ. Cứ như là ông trời muốn cho anh mua đứt tập đoàn Lâm Thị vậy.
Chờ tới lúc người phụ nữ đó về nước thì có lẽ anh đã xử lý xong tập đoàn Lâm Thị rồi.
này.
Lâm Thành Nhân nhếch môi cười, hiếm khi tâm trạng tốt như thế
Chỉ là số tài sản của nhà họ Phương quá lớn, xử lý cẩn thận cũng rất tốn thời gian và công sức.
Nhìn thấy sắp qua năm mới rồi, Lâm Thành Nhân lại bận đến nỗi không thể tự mình xử lý chuyện này.
"Thiên Cơ, giúp tôi sắp xếp lại tất cả số liệu có liên quan đến nhà họ Phương, rồi sau đó gửi cho tôi."
Thiên Cơ ôm một xấp văn kiện sắp cao hơn đầu anh ta rồi liên tục gập đầu: "Cậu chủ, anh đã không ngủ hai đêm liên tiếp rồi, anh có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"
Lâm Thành Nhân xua tay, sự ủ rũ trên khuôn mặt của anh rõ đến nỗi chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy ngay.
"Không cần, làm xong cái này là cũng xong hết tất cả rồi."
Anh phải xử lý nhanh chuyện của nhà họ phương, đến đầu năm sau châu báu mới có thể được đưa vào thị trường đúng thời gian đã định. Năm mới?
trán.
Lâm Thành Nhân sững sờ, nhìn qua tấm lịch được đặt bên cạnh rồi đỡ
Gần đây bận rộn đến váng đầu, bây giờ đã là những ngày cuối của tháng mười hai rồi, chỉ cần qua một tuần nữa chính là lễ mừng năm mới rồi. Mình vậy mà bận đến nỗi suýt quên mất tết.
rồi.
Anh đưa tay lên nới lỏng cà vạt rồi thở dài.
Thoáng cái mà anh và Lưu Họa Y cũng đã kết hôn được hơn nửa năm
Anh nheo mắt, gần đây mình bận quá không có thời gian quan tâm tới
cô, có lẽ những tháng ngày gần đây cô sống rất nhàn rồi. Không bằng kiếm
chuyện gì đó cho cô ấy làm.
Lâm Thành Thông âm thầm nghĩ trong đầu rồi nhếch môi.
Màn đêm buông xuống, buổi tối trời mùa đông vô cùng lạnh lẽo, những
người đi trên đường ít đến nỗi có thể đếm được trên một bàn tay.
"Cậu chủ về rồi à." Tâm trạng của Chú Hiểu hình như rất vui, nói chuyện
mà mặt mũi tươi cười.
Lâm Thành Nhân gật đầu với chú ấy rồi hỏi: "Cô ấy đâu rồi?"
Chú Hiểu sững sốt, không biết Lâm Thành Nhân hỏi cô ấy là Lưu Họa Y
hay là Hạ Vân Linh.
Ông ngẫm nghĩ rồi nói: "Mợ chủ ở trên lầu, còn cô Hạ thì ra ngoài rồi,
bảo là về muộn một chút."
"Gọi cô ấy xuống đây." Lâm Thành Nhân vừa cởi áo khoác vừa nói với
Chú Hiểu.
Hạ Vân Linh đã nói với anh rồi, bảo là phải về nhà đón năm mới nên sẽ không về biệt thự.
Cô ta đối với anh chẳng qua chỉ là vui đùa qua đường, cho nên cô ta đón tết ở đâu, hoặc là đi đâu thì anh cũng không quan tâm cho lắm.
Nhưng mà, Lưu Họa Y thì khác.
Chú Hiểu gật đầu, quay người lên lầu gọi Lưu Họa Y. Ông vừa bước lên lầu thì thấy Lâm Thành Công đi ra khỏi phòng.
"Cậu hai."
"Chú Hiểu làm gì ở đây vậy?"
"Cậu cả bảo tôi lên lầu gọi mợ cả."
Lâm Thành Công gật đầu, bước chân vừa nâng lên lại hạ xuống: "Chú xuống dưới trước đi, để tôi gọi cô ấy cho."
Chú Hiểu nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu, quay người xuống lầu.
Lâm Thành Công đứng trước cửa phòng của Lưu Họa Y, gõ nhẹ vài cái, nghe thấy có tiếng trả lời vang lên trong phòng, anh khẽ nói: "Anh trai gọi cô xuống lầu."
cô.
Người trong phòng “ừ” một tiếng, còn anh thì vẫn đứng ở cửa chờ
Một lúc sau, Lưu Họa Y mới đi ra, cô bọc mình lại giống như một cái bánh chưng vậy, Lâm Thành Công nhìn thấy thì khẽ cười: "Lạnh đến thế cơ à?"
Lúc này, Lưu Họa Y chỉ để lộ đôi mắt ra, cực kỳ vô tội mà chớp chớp. Hai người đứng ở khúc cua của cầu thang, chỗ này vừa vặn để người dưới lầu có thể nhìn thấy hành động của hai người, mà người trên lầu cũng có thể nhìn rõ dưới lầu.
Lâm Thành Công nâng tay cô lên rồi dùng đôi tay của mình chà xát tay
cô: "Đỡ hơn chưa?"
Lưu Họa Y vô thức nhìn xuống dưới lầu, thấy Lâm Thành Nhân không chú ý tới hai người họ thì nhanh chóng rút tay lại.
"Đỡ rồi."
Cô cười ngượng ngùng tránh né anh, sau đó đi xuống lầu.
Lâm Thành Công gượng cười nhìn cô xuống lầu, sau đó ánh mắt chuyển sang nhìn Lâm Thành Nhân.
Anh ngước mắt lên, trong mắt có một sự ác liệt nói không nên lời, nhưng mà Lâm Thành Công lại quay đầu đi làm như không thấy.
Không biết vì sao cô cứ cảm thấy dạo này Lâm Thành Công đối với cô có chút khác lạ. Vài ngày trước thì trốn tránh cô, không muốn gặp mặt cô, ngay cả khi cô gọi anh ta xuống ăn cơm, anh ta cũng sẽ tránh lúc cô ăn ra.
Nhưng bây giờ thì lại quá nhiệt tình.
Lúc trước anh ta sẽ không làm những động tác thân mật với cô, nhưng hiện tạt thì động một tý lại sáp vào cô.
anh.
rôi.
Cô không ghét anh nhưng không thể đón nhận sự thân mật của
Cô biết là anh ta thích cô, nhưng cô cũng đã từng từ chối anh ta.
Cô cho rằng bọn họ là bạn bè tốt của nhau...
Lưu Họa Y thở dài một hơi, có lẽ là cô khiến cho anh hiểu sai ý của mình
Sau khi xuống lầu, Lưu Họa Y trực tiếp cất giọng hỏi: "Có việc gì à?" "Qua mấy ngày nữa là đã đến tết rồi. Cô thân là mợ cả của nhà họ Lâm, đáng lẽ ra phải lo liệu việc trong nhà, chẳng hạn như mua sắm đồ tết."
u?"
Lưu Họa Y trợn tròn mắt, chỉ vào chính mình rồi ngạc nhiên hỏi: "Tôi
Chẳng phải là anh ta chưa từng xem cô như mợ cả của nhà họ Lâm hay sao. Bây giờ có chuyện cần làm thì lại dùng thân phân này để uy hiếp cô
à.
nay
Lưu Họa Y nghĩ rồi bĩu môi.
"Những năm gần đây mọi chuyện đều do Chú Hiểu xử lý, nhưng năm
tuổi của ông ấy đã cao, không nên làm lụng quá vất vả." Anh nói rồi vắt chéo chân lên nhau.
Lưu Họa Y cắn môi, nhìn Chú Hiểu đang bận bịu bên kia rồi gật đầu.
Mặc dù mua đồ tết là một chuyện vừa tốn thời gian vừa tốn công sức, nhưng mà cũng giống như Lâm Thành Nhân đã nói vậy, dù sao thì Chú Hiểu cũng đã lớn tuổi rồi. Huống hồ, bình thường Chú Hiểu cũng xem cô như con gái của mình, quan tâm chăm sóc cho cô, sao cô có thể nhẫn tâm nhìn chú ấy tiếp tục mệt nhọc chứ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!