Bên phía tài vụ đều đang bận tối mặt tối mũi tính toán tài sản của tập
đoàn Lâm Thị trong tay, dự đoán liệu công ty sẽ lãi hay lỗ sau khi bị thu mua
lại, nếu là lỗ, vậy thì khoản lỗ lớn nhất nằm ở đâu.
Số tài sản đủ để đè chết người kia của nhà họ Phương không khỏi khiến người khác chậc lưỡi.
Nếu không phải Phương Khải thiếu nợ một khoản tiền vô cùng lớn, lén chuyển tài sản về trong nước, chỉ sợ anh cũng sẽ không thể nào ra tay thuận lợi như vậy.
Muốn trách chỉ có thể trách, ông cụ nhà họ Phương đã sinh ra một thắng con trai thích tranh giành hơn thua mà thôi.
Khoản nợ lớn của Phương Khải kia, tất cả đều là do một tay anh ở đằng sau âm thầm sai người đi làm. Vì vậy có thể nói Phương Khải vừa bị tiền mất tật mang, mà anh lại thành công một mũi tên trúng hai con chim.
"Ba. Toàn bộ cổ phiếu nhà chúng ta đều đã được thu mua hết rồi." Phương Khải khóc lóc quỳ xuống trước mặt ông cụ nhà họ Phương.
Dù sao ông cụ cũng là người từng trải qua bao sóng to gió lớn, vì thế nghe thấy lời này, ông chỉ ổn định thân thể nói: "Không sao. Chẳng qua đây chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi, không đáng kể, không đến mức phải lo lắng quá lên như vậy."
"Nhưng, toàn bộ tài sản ở nước ngoài của chúng ta cũng đều không còn nữa rồi. . ." Phương Khải khúm núm thấp giọng nói hết câu.
"Cái gì?" Ông cụ trừng mắt nhìn anh ta, tức giận với tay cầm lấy chiếc cốc ở trên bàn đập vào người Phương Khải.
"Cái đồ khốn nạn nhà anh. Đứa con mất dạy."
"Số tài sản ở nước ngoài đi đâu rồi?"
"Toàn bộ đều đã bị con chuyển về trong nước rồi." Anh ta cúi thấp đầu xuống không dám nhìn ba mình, tròng mắt ông cụ trừng lớn, không thể tin được nhìn chằm chằm Phương Khải.
Số tài sản trên trăm triệu, khó khăn lắm ông mới có thể chuyển ra nước
ngoài, hiện giờ lại bị thằng con mất dạy này chuyển về rồi.
pha.
Bước chân ông cụ khế lảo đảo, lập tức tê liệt ngã xuống trên ghế sô
Hết rồi hết thật rồi. Hiện giờ đã không còn gì nữa rồi.
Hai mắt ông trừng lớn, lập tức lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Trong lòng Phương Khải lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, vừa nhìn thấy ông cụ bị hôn mê bất tỉnh, liền vội vàng bấm số điện thoại gọi bác sĩ đến.
Lâm Thành Nhân biết tin ông cụ nhà họ Phương lâm vào hôn mê bất tỉnh, trong lòng vui sướng không thôi.
Bàn tay to vung lên, anh cao giọng lên tiếng: "Thu mua."
Tiếng nói vừa dứt, trong phòng lập tức vang lên âm thanh bàn phím máy tính bùm bụp không ngừng.
Trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, nhà họ Phương đã bị thu mua sạch, tất cả cổ phiếu đều bị Lâm Thành Nhân dùng mức giá thấp nhất thu mua. Đoán chừng nếu ông cụ nhà họ Phương mà nhìn thấy tình cảnh này, chỉ sợ sẽ bị chọc tức đến mức chết đi sống lại.
Tập đoàn nhà họ Lâm vừa ra tay, ai dám tranh đoạt?
"Trả tiền lại cho tôi. Nhà họ Phương làm hại chúng tôi tan cửa nát nhà."
"Tôi đầu tư nhiều tiền như vậy vào tập đoàn Lâm Thị. Hiện tại vốn gốc cũng mất sạch rồi."
"Đồ vô tích sự nhà họ Phương kia, số tiền thiếu nợ này cũng không phải chỉ là tiền của nhà các người. Mà đó còn là những đồng tiền chúng ta dùng mồ hôi nước mắt của mình mới khổ sở có được."
Cảnh tượng đám đông vây quanh tập đoàn Lâm Thị được chiếu trên màn hình ti vi tinh thể lỏng siêu lớn, một nhóm lớn người dân gầm lên giận
dữ, trong tay giơ lên khẩu hiệu biểu tình được bọn họ dùng bút sơn màu đỏ thẫm viết lên trên.
Bên phía tập đoàn Lâm Thị kia không có một ai dám ra mặt, tất cả công nhân viên của tòa nhà cao ốc đều trốn tránh ở bên trong không dám ló mặt, lòng người ai nấy cũng đều hoảng sợ.
Sau vài ngày kể từ khi tập đoàn Lâm Thị sụp đổ, từ một tập đoàn có tiền vốn trên trăm triệu, phút chốc nhà họ Phương lưu lạc trở thành tập đoàn âm vốn với khoản nợ lên tới hàng chục triệu. Dư luận trong xã hội dần dần đồ dồn về phía bọn họ, ông cụ nhà họ Phương không chịu được đả kích, nên đã tê liệt ngã quỵ trong bệnh viện, mà đứa con trai trưởng nhà họ Phương lại trốn tránh không chịu ra mặt. Cả một tập đoàn Lâm Thị to lớn giờ chỉ là một cái vỏ trống danh xứng với thực.
Nhưng tin tức liên quan đến tập đoàn Lâm Thị được phát liên tục trên ti vi, Lâm Thành Nhân với tay tắt ti vi đi, đứng dậy bước đến trước cửa sổ sát đất.
Hai ngày nữa lại qua đi, cả giới doanh nghiệp đều biết chuyện tập đoàn nhà họ Lâm dùng giá thấp nhất để thu mua lại tập đoàn Lâm Thị.
Lâm Thành Nhân chậm rãi nhếch nhẹ khóe môi, ánh mắt giống như một lưỡi dao sắc bén, ác liệt và tàn khốc.
Anh cũng không phải chỉ vì nhà họ Phương từng tính kế với mình nên mới lòng dạ hẹp hòi muốn đi chỉnh bọn họ đến nỗi phá sản, mà Lâm Thành Nhân biết những điều đó chẳng qua chỉ là một cái ra oai phủ đầu mà tập đoàn Lâm Thị dành cho anh mà thôi.
Chuyện kia vừa hay trở thành cái cớ tốt nhất để anh ra tay đối phó với bọn họ, thiết kế để cho Phương Khải thua tiền chẳng qua chỉ là một cái bẫy, điều anh thực sự muốn làm là điều tra ra tất cả tài sản mà nhà họ Phương đã che giấu.
Sau đó, một lưới hốt gọn.
Thủ đoạn của anh ta những năm gần đây dần dần được che dấu và cũng
không còn tàn nhẫn như trước, thế cho nên mới để cho đám cáo già kia đều
đã quên phương thức sát phạt trên thương trường của anh.
Lâm Thành Nhân nheo đôi mắt lại, nhìn xuống những chấm đen đang
di chuyển ở dưới tầng lầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!