Cô đẩy Hạ Vân Linh ra, nắm lấy tay cô ta.
Hạ Vân Linh nhìn cô, rồi vén cổ áo, để lộ những vệt xanh tím trên da thịt
mềm mại.
Lưu Họa Y che miệng lại, trợn to mắt.
Anh ta... đối xử như thế với Vân Linh.
Lẽ nào bởi vì tối qua mình cự tuyệt anh ta, nên anh ta trút giận với Vân Linh sao?
Lưu Họa Y nhìn dấu vết trên người cô ta, trong lòng áy náy.
"Thật xin lỗi... Là lỗi của tớ, tớ không bảo vệ được cậu."
Hạ Vân Linh lắc đầu, khuôn mặt tái nhợt cổ nặn ra nụ cười, cô ta lau nước mắt trên mặt, "Cậu không cần áy náy, tớ không sao cả."
kia.
Lưu Họa Y ôm lấy cô ta, nhưng cô không nhìn thấy ánh mắt hung ác
"Họa Y, hôm nay cậu ở bên cạnh tớ được không?" Hạ Vân Linh bỗng nhiên mở miệng.
Lưu Họa Y lúng túng, hôm nay cô phải đi phỏng vấn, khó khăn lắm cô mới tìm được cơ hội này.
Hạ Vân Linh thấy cô như vậy, bèn buông tay ra, ấm ức nói: "Nếu cậu không rảnh thì quên đi vậy."
Lưu Họa Y áy náy với cô ta nên không muốn khiến cô ta buồn, cô do dự một chút, rồi cuối cùng gật đầu.
"Được rồi, cậu muốn làm gì?"
Hạ Vân Linh nín khóc, mỉm cười, "Chúng ta đi uống bia được không? Lần trước cậu đã đồng ý với tớ rồi."
Uống bia?
Lưu Họa Y đỡ trán, liếc mắt nhìn cổ áo đang mở rộng của Vân Linh, cô nuốt lại lời nói sắp ra tới miệng, gật đầu cười: "Được."
Aizz.
"Vậy cậu chờ một chút, tớ đi thay quần áo."
Hạ Vân Linh cười, vừa nói vừa chạy lên lầu.
Lưu Họa Y không biết phải làm sao, ban ngày mà uống bia, thật là...
Cô gửi một tin nhắn ngắn cho công ty phỏng vấn, đầu tiên là xin lỗi rồi nói rằng mình không đến được. Cô tắt di động, thở dài.
Coi như cô không có duyên với công việc này đi.
Hạ Vân Linh thay quần áo xong rồi xuống lầu, Lưu Họa Y cũng đã nhắn xong.
"Vân Linh, ban ngày thế này có quán bia nào mở cửa không?"
Hạ Vân Linh nháy mắt, ra vẻ huyền bí, "Tớ sẽ có cách, cậu cứ đi cùng tớ là được."
Hai người lái xe, tới thằng bờ sông.
Hạ Vân Linh đỗ xe ở ven đường, rồi quay đầu nói với Lưu Họa Y: "Cậu chờ tớ một chút." Cô ta xuống xe, đi tới cửa hàng tiện lợi cách đó không xa.
Lưu Họa Y không hiểu sao cô ta lại đưa cô đến đây.
Một lúc sau, Hạ Vân Linh xách một túi đồ lớn quay lại, lên xe, tiện tay đưa cho Lưu Họa Y một lon bia.
Cô ta uống một ngụm lớn, cái lạnh thấu xương xông từ cổ họng xuống toàn thân.
"Cậu còn nhớ không, trước kia mỗi khi không vui, chúng ta đều tới đây."
Lưu Họa Y gật đầu, cũng uống một ngụm lớn như cô ta.
"Khi đó chúng ta còn rất nhỏ, lén ba mẹ mua bia uống, chúng ta ngồi ở bậc thang đá bên sông, gió lạnh thổi qua, lúc ấy thật vui."
Hạ Vân Linh vừa nói vừa cười, hạ cửa xe xuống, chỉ ra bên ngoài, "Cậu
nhìn kìa, chính là chỗ đó."
Lưu Họa Y nhìn theo hướng cô ta chỉ, thò đầu ra, bên ngoài gió đang gào
thét, nhưng không lạnh chút nào.
"Đúng vậy, chính là chỗ đó, mỗi lần chúng ta đi uống bia đều sợ bị phát hiện.
Lưu Họa Y cười, hùa theo Hạ Vân Linh, nhưng bởi vì quay lưng về phía Hạ
Vân Linh nên cô không phát hiện ra cô ta đang lặng lẽ đổ một gói màu trắng
vào lon bia của cô.
"Cậu xúc động à, đừng nói nữa, chúng ta uống tiếp đi. Không say thì
không về."
Lưu Họa Y quay đầu, lại uống một hớp lớn.
Sau khi uống hết hai lon, Lưu Họa Y bắt đầu có cảm giác choáng váng,
cô day day trán mình, mỉm cười nói: "Vân Linh, hình như tớ say rồi...."
"Say? Không có đâu. Bình thường cậu uống tốt lắm mà"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!