"Tôi bẩn như vậy, mà anh cũng muốn chạm vào à."
Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh, Lâm Thành Nhân chống người lên,
vẻ mặt cực kỳ khó nhìn.
được.
"Ầm." một tiếng, anh đấm vào thành giường.
Lưu Họa Y nhắm mắt, không nhìn anh.
Chỉ cần anh ta không chạm đến mình, thì anh ta muốn làm gì cũng
"Dơ bẩn." Lâm Thành Nhân đứng dậy, sửa quần áo ngay ngắn, ngực phập phồng, bây giờ anh đang vô cùng tức giận.
não.
Anh đóng sầm cửa đi ra, Lưu Họa Y ngồi dậy, thở dài một hơi.
Cô mặc quần áo vào, cuộn người lại, tự sưởi ấm bản thân.
Lưu Họa Y, không sao hết. Mày phải cố lên.
Sao phải quan tâm nhiều như thế chứ?
Lâm Thành Nhân dựa vào cửa, hung hăng mắng một câu, âm thầm ảo
Từ khi nào mà anh không kiểm soát được bản thân như vậy chứ? Anh hít sâu một hơi, mở cửa vào phòng mình.
"Thành Nhân"
Hương sữa tắm thoang thoảng xông vào mũi, sau đó là thân thể mềm mại ôm lấy anh.
Ngọn lửa vừa mới hạ xuống của Lâm Thành Nhân lại bị đốt lên, anh không buồn che giấu, ngay lập tức đẩy cô ta lên giường, hung hăng hôn, gặm, cắn da thịt trơn mềm.
Anh xé rách áo choàng tắm của cô ta, đưa bàn tay to lớn vào trong.
Sự tấn công mãnh liệt như vậy khiến Hạ Vân Linh không kịp phản kháng gì, cô ta thở hổn hển đầy quyến rũ, cố gắng hùa theo, ra sức phối hợp với anh.
Ánh mắt Lâm Thành Nhân tối đen, sâu hun hút, khiến người ta không đoán được suy nghĩ của anh.
Tiếng thở hổn hển của Hạ Vân Linh khơi gợi dục vọng của anh. Anh xé rách quần áo trên người cô ta...
Rồi đột nhiên, anh cảm thấy là lạ chỗ nào, không phải cảm giác này.
Trên chuyến tàu đêm hôm đó, cái đêm mà anh ngủ cùng với Hạ Vân Linh, không phải cảm giác này.
Tại sao lại như vậy?
Anh khó chịu, nhưng vẫn không dừng lại.
Cảm giác đó, giống Lưu Họa Y hơn.
Anh ngừng lại, cúi đầu nhìn người phụ nữ ở dưới thân mình, cặp mắt mơ màng, đôi môi màu anh đào cong cong, trán lấm tấm những giọt mồ hôi, cơ thể trắng nõn đang ửng hồng.
Lưu Họa Y chưa bao giờ dịu dàng ngoan ngoãn như vậy. Cũng không chịu phối hợp với anh. Nhưng chết tiệt, sao anh lại cứ muốn cô chứ.
Ban nãy, anh muốn cô, muốn đến phát điên.
Dù anh biết rõ cô không sạch sẽ gì. Nhưng khi đối mặt với cô, anh cứ quên mất chuyện này.
Tại sao anh lại nghĩ tới Lưu Họa Y? Anh bị trúng tà rồi sao?
"Thành Nhân, sao vậy?" Hạ Vân Linh cau mày, cánh tay ngọc ngà sờ sờ cổ anh.
Lâm Thành Nhân hít sâu một hơi, "Không có gì."
Anh rút tay ra, xoay người ngồi dậy.
Anh lấy mấy tờ giấy, chà lau bàn tay mình, phủ áo tắm lên người cô ta,
rồi quẳng lại một câu, "Ngủ sớm đi." Nói xong thì đi ngay.
"Lâm..." Hạ Vân Linh mở miệng, nhưng anh đã đi mất rồi.
Cô ta tức giận nhìn bóng lưng anh đi xa, đôi tay trắng nõn đấm mạnh xuống giường.
Mẹ nó. Một chút nữa là thành công rồi.
Rốt cuộc anh ấy đang nghĩ cái gì? Tại sao anh ấy không tiếp tục?
Bất chợt, ánh mắt của Hạ Vân Linh lóe lên, trong mắt như có một ngọn
lửa hừng hực.
Lưu Họa Y.
Chắc chắn là vì Lưu Họa Y.
Lúc trước Lâm Thành Nhân không chịu đụng đến cô ta, nhưng hôm nay, sau khi đi ra từ phòng Lưu Họa Y thì đột nhiên anh nổi hứng lên.
Bây giờ lại...
Chắc chắn là Lâm Thành Nhân đang nghĩ tới Lưu Họa Y. Nên anh mới dừng giữa chừng.
Lưu Họa Y đáng chết. Mày không thể ngoan ngoãn một chút à? Là mày buộc tao phải ra tay ác độc với mày đấy.
Nếu mày im lặng để tao lấy được Lâm Thành Nhân, có lẽ tao sẽ tha cho máy.
Nhưng mà bây giờ.
Tao không nhẹ nhàng với mày nữa.
Lưu Họa Y, những tủi nhục mà mày khiến tao phải chịu đựng, tao sẽ trả lại gấp bội.
Tao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày dễ như vậy đâu.
Chắc chắn không.
Tại cửa Cẩm Hoa, một chiếc ô tô Ferrari màu đỏ đỗ ở bên ngoài.
Một người phụ nữ xinh đẹp bước xuống xe, cô ta có mái tóc gợn sóng màu hạt dẻ dài chấm vai và khuôn mặt nhỏ nhắn bị cặp kính râm gọng đen che đi một nửa.
Cô ta lắc người đi vào khách sạn.
"Lấy cho tôi căn phòng gần camera nhất."
Người phụ nữ lấy một xấp tiền mệnh giá năm trăm nghìn đồng, ước
chừng xấp tiền đó có hơn mười tờ, cô ta đưa cho nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ mừng rỡ, gật đầu liên tục.
"Đưa tôi video giám sát của tối nay, tôi sẽ trả công xứng đáng" Người
phụ nữ cười nói, nụ cười tươi như hoa anh túc, vừa quyến rũ vừa xấu xa.
Lưu Họa Y ngủ một giấc đến giữa trưa, lúc cô rời giường, hai vành mắt
vẫn đen như gấu trúc.
Đêm qua cô vẽ đến rất khuya, chỉ ngủ có mấy tiếng đồng hồ. Nếu không
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!