Ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú của Lâm Thành Nhân, trong
lòng Hạ Vân Linh bỗng nhiên vô cùng ấm áp.
Thì ra mình đã yêu anh từ lúc nào không hay biết rồi...
Sau khi anh ăn no, Hạ Vân Linh cầm hộp cơm ra về.
Lâm Thành Nhân nằm trên ghế sopha, hơi nheo mắt, suy nghĩ miên man.
Tại sao người phụ nữ kia chưa bao giờ làm như thế?
Chưa bao giờ chịu nịnh nọt, tìm cách khiến anh vui lòng như bao người phụ nữ khác, ngay cả Hạ Vân Linh mà còn biết lấy lòng anh.
Nhưng mà Lưu Họa Y đã bị anh hành hạ đến mức này rồi, sẽ không chịu cúi đầu với anh nữa.
Sự bướng bỉnh, cứng đầu của cô, anh thấy vô cùng mong manh, chỉ cần một đòn là vỡ vụn.
Nhưng mà anh muốn biết, cái mà cô gọi là lòng tự trọng còn có thể tồn tại được bao lâu?
Trong lòng anh có chút mong đợi, mong đợi Lưu Họa Y cúi đầu trước anh, tươi cười chào đón anh, lấy lòng anh và quyến rũ anh. Đó có lẽ là cách mà anh tự cho mình một cái cớ để đối xử với cô tốt hơn một chút...
Sau tiệc khiêu vũ là kì thi cuối kỳ, không khó để bắt gặp những sinh viên đang ôm sách ôn thi ở khắp nơi trong trường, và đương nhiên cũng có những người không sợ trời, không sợ đất, không sợ rớt tín chỉ hay không được tốt nghiệp.
Nhưng mà mọi thứ cũng không đến mức căng thẳng như vậy, dù sao thi xong cũng sẽ được nghỉ.
Bài thi của ngành thiết kế đơn giản hơn so với những ngành khác nhiều, bình thường thầy hướng dẫn thiết kế cũng hay giao bài tập và cho điểm, nên lúc thi, Lưu Họa Y cũng không lo lắng lắm, vội vàng làm xong bài thi rồi thu dọn đồ đạc, chạy đến nhà hàng của Lương Minh Thành.
Trước đó, cô đã hẹn Tiêu Thanh Lạc đi ăn mừng sau khi thi xong.
Còn lí do hẹn ở nhà hàng kia thì, nói trắng ra là để thỏa mãn tình yêu
sâu đậm của Tiêu Thanh Lạc
"Nè. Lưu Họa Y."Vừa mới bước vào nhà hàng, cô đã nghe thấy giọng nói cách đó không xa truyền đến.
Lưu Họa Y còn đang băn khoăn không biết ai vừa gọi mình thì đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi về phía cô.
Đôi mắt màu xanh lục, mái tóc vàng hơi xoăn, mặc âu phục, đi giày da, sự cao quý toát lên, xen với một chút lập dị.
لها
Có lẽ bộ quần áo này là của một nhà thiết kế hàng hiệu, ai mặc vào cũng mang theo một phong cách đặc biệt.
rồi."
"Chào anh, anh Vũ Huy!"Lưu Họa Y quay lại, mỉm cười lễ phép.
"Gặp em ở đây thật trùng hợp. Tới ăn cơm một mình à?"
"Không có, bạn em đang ở đây, em có hẹn với cậu ấy."
Vũ Huy có chút thất vọng, "Vậy à, xem ra không có cơ hội ăn cơm với em
"Xin lỗi."
Lưu Họa Y gật đầu, cô đã nhìn thấy Tiêu Thanh Lạc
"Không biết em chuẩn bị thi bán kết thế nào rồi? Tuần sau sẽ bắt đầu, bản thiết kế đã chuẩn bị xong chưa?"
cà.
Lưu Họa Y thầm mắng một tiếng.
Cô đã hoàn toàn quên mất chuyện này. Chưa vẽ một bản thiết kế nào
"Sao thế?"
"Em... vẫn chưa vẽ..."Lưu Họa Y cúi đầu, ngượng ngùng cười hai tiếng.
"Trời ơi. Sao em chẳng lo lắng gì thế. Nhưng mà cũng không sao, tôi tin tưởng em. Vậy thì trong tuần này em phải vẽ bản thiết kế rồi gửi ngay cho tôi."
"Em có email của tôi rồi đúng không?"
Lưu Họa Yim lặng gật đầu.
Vũ Huy lườm một cái, dường như đang nghĩ gì đó, anh ta nhìn Lưu Họa Y chằm chằm khiến cô rùng mình.
"Gần đây tôi có hợp tác với một công ty, bọn họ muốn đầu tư vào lĩnh vực trang sức trong năm tới, bây giờ tôi đang thiết kế trang sức cho kỳ đầu
tiên của bọn họ. Không biết em có hứng thú không?"
"Em á?"Lưu Họa Y chỉ vào mình, không dám tin mà hỏi.
"Ừ. Tôi nghĩ anh ấy sẽ rất thích bản thiết kế của em. Hay là thế này, em
gửi một bản thiết kế em đã từng làm cho tôi, tôi sẽ cho anh ấy xem."
"Em cũng có thể sao?"Lưu Họa Y không tự tin lắm.
"Có thể hay không thì phải thử mới biết được. Nhưng mà tôi thật sự rất
thích bản thiết kế của em"
Vũ Huy cười nhìn cô, chỉ chỉ bên kia, "Bạn em đang gọi em kìa."
Lưu Họa Y quay đầu trông thấy Tiêu Thanh Lạc đang vẫy tay với mình.
"Xin lỗi, em đi trước."
"Được rồi."
"Nhớ kỹ đấy. Gửi cho tôi bản thiết kế thi đấu bán kết vào tuần này."
"Em biết rồi."
Lưu Họa Y ngồi xuống.
Tiêu Thanh Lạc trừng mắt nhìn cô, mỉm cười gian trá, "Người đàn ông
vừa rồi là ai thế?"
Lưu Họa Y liếc mắt, "Người sáng lập công ty An Đạt đấy. Lần trước anh
ấy đã thông qua sơ tuyển của tớ."
"Ồ."Tiêu Thanh Lạc trầm ngâm gì đó.
"Sắp được nghỉ rồi, cậu có kế hoạch gì chưa? Nếu không có thì chúng ta đi du lịch nha?"Tiêu Thanh Lạc hào hứng.
"Cậu không trông nom Lương Minh Thành của mình nữa à?"Cô cười cười, quay đầu nhìn Lương Minh Thành đang bận rộn đằng kia.
Nói thật, kiểu cậu ấm như anh ta mà sẵn sàng từ bỏ cuộc sống an nhàn giàu có để tự mở một nhà hàng, làm việc mình muốn làm khiến người ta cảm thấy thật khâm phục.
Tiêu Thanh Lạc phàn nàn: "Tớ có được xem như là thất tình không nhỉ? Còn chưa bày tỏ đã bị anh ấy từ chối rồi."
"À."
"Không sao, trên thế giới này vẫn còn hàng trăm triệu người đàn ông khác, dù anh ta không yêu cậu thì cậu vẫn dư sức mỗi ngày đổi một người. Bạn tớ xinh đẹp như hoa như ngọc thế này cơ mà, đúng không?"
Bị cô trêu chọc mấy câu, cuối cùng Tiêu Thanh Lạc cũng cảm thấy ổn hơn nhiều.
"Thế rốt cuộc có đi du lịch hay không?"
Lưu Họa Y cúi đầu, hai tay cầm ly cà phê. "Không đi được. Tớ còn phải tìm việc."
Hơn nữa, cô cũng không thể tự ý ra ngoài đi du lịch, Lâm Thành Nhân tuyệt đối sẽ không đồng ý.
"Được rồi. Có cần tớ giúp một tay hay không? Bạn tớ mới mở quán cà phê ở đằng kia, đang thiếu người đây."Tiêu Thanh Lạc uống một hớp nước.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!