Lâm Thành Nhân nói xong thì kéo Hạ Vân Linh vào sảnh tiệc, để lại một
đám phóng viên đứng ngây ra đó.
Buổi tiệc sắp bắt đầu, Hạ Vân Linh đứng bên cạnh Lâm Thành Nhân,
chen qua đám người.
Trong buổi tiệc náo nhiệt ồn ào, Hạ Vân Linh uống say, có chút chóng mặt.
Cái tên Huy Hoàng quả nhiên không sai, cả sảnh đều là một màu vàng
sáng chói, trong sảnh tiệc hơn 100 mét vuông có bốn cây cột lớn đứng sừng
sững, chỉ cần nhìn qua là biết bốn cây cột này không phải thứ rẻ tiền, chúng
không đơn giản làvật trang trí bình thường.
Trần nhà của sảnh tiệc là thủy tinh, trên đó có treo những chùm đèn
pha lê hình trái tim, cứ cách vài mét là lại thấy những chiếc đèn nho nhỏ.
Hạ Vân Linh tựa vào một cây cột, gương mặt ửng đỏ, có chút chóng
mặt.
nói."
"Hình như người này không phải là vợ của Tổng giám đốc như Thiên Cơ
"Thì đó, tôi đã từng gặp vợ của Tổng giám đốc rồi."
"Aizz...xem ra cô gái này lên chức thành công rồi."
Hạ Vân Linh vừa lấy rượu, vừa lắng âm thanh lao xao ở phía sau. Đôi mắt cô ta tối sầm lại, tức giận liếc qua bên đó.
Tại sao tôi đi tới đâu cũng nghe thấy có người nhắc về Lưu Họa Y?
Tôi không muốn làm người thay thế. Tôi không phải là người thay thế. Tôi, Hạ Vân Linh là người sánh vai với Lâm Thành Nhân. Lưu Họa Y mới là người phải trốn chui trốn nhủi.
Người mà Lâm Thành Nhân yêu là tôi. Nếu không vì sao lại đưa tôi đến tham gia buổi tiệc quan trọng như vậy, mà không phải là Lưu Họa Y chứ? Hạ Vân Linh thầm oán hận. Bàn tay đang cầm ly rượu cũng xanh
xao.
"Sao vậy?" Lâm Thành Nhân vòng tay ôm lấy eo cô ta, nhìn thấy sắc mặt cô
nói.
ta không tốt, bèn mở miệng hỏi.
"Có lẽ là em uống hơi nhiều rồi." Hạ Vân Linh quay đầu, mỉm cười
"Có cần anh đưa em về nhà không? Có Lưu Họa Y ở nhà chăm sóc cho em cũng được."
Hạ Vân Linh cúi đầu, suy nghĩ một lúc, "Không cần, em ở lại với anh."
Anh vẫn chưa biết chuyện Lưu Họa Y tham gia tiệc khiêu vũ ở trường
"Thành Nhân, em đi vệ sinh một lát."
Lâm Thành Nhân gật đầu.
Hạ Vân Linh đi xa rồi quay đầu nhìn lại, đến khi chắc chắn không nhìn thấy Lâm Thành Nhân nữa, cô ta lấy điện thoại ra.
Lưu Họa Y đang kéo Lâm Thành Công chen qua đám đông.
"Sao thế Vân Linh?".
"Họa Y, hai người đang ở buổi tiệc phải không? Khi nào thì về nhà?" "Một lát nữa mới về, hai người thì sao? Bây giờ về luôn hả?"
Hạ Vân Linh nhìn đồng hồ, cong môi, "Không biết nữa. Vừa nãy tớ vô tình nghe thấy Lâm Thành Nhân nói rằng có lẽ phải đợi đến khoảng mười một giờ."
Lưu Họa Y xoa xoa ngực, "Làm tớ sợ muốn chết. Được rồi, tớ sẽ canh thời gian để về trước mười một giờ. Cứ như vậy đi nhé, tớ cúp máy đây, tạm biệt."
Tắt điện thoại, Lưu Họa Y kéo kéo tóc rồi thở phào nhẹ nhõm.
"Sao vậy? Hạ Vân Linh gọi điện thoại à?"
Hôm nay Lâm Thành Công mặc một bộ vest màu trắng tinh, anh ấy vốn đã vô cùng điển trai rồi, nay lại mang thêm vẻ trầm ổn, chững trạc.
"Cũng không có gì, Vân Linh nói rằng khoảng mười một giờ hai người bọn họ mới về."
rồi."
"Vậy chúng ta không cần lo lắng nữa. Em có thể vui chơi thỏa thích
"Đúng vậy."Lưu Họa Y nhoẻn miệng cười.
Hạ Vân Linh cầm ly rượu tới bên cạnh Lâm Thành Nhân. Cô ta khoác lấy tay anh, rồi tựa vào bờ vai của anh, "Thành Nhân à, em hơi say rồi."
Lâm Thành Nhân cau mày, mỉm cười nâng ly với người đối diện: "Xin thứ lỗi, tôi không thể tiếp rượu được nữa rồi."
Nói xong, anh đỡ Hạ Vân Linh ra ngoài.
Đứng ở ban công bên ngoài hội trường có thể nhìn thấy cảnh đêm của toàn thành phố.
Một cơn gió lạnh thổi tới khiến Hạ Vân Linh rùng mình.
Lâm Thành Nhân cởi áo khoác của mình ra, khoác lên vai cô ta, "Sao vậy? Đau đầu à?"
Hạ Vân Linh ôm lấy cổ anh, hương thơm trên người cô ta bay thoang thoảng, "Chóng mặt quá. Em muốn về nhà."
Anh cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Về cơ bản, những người cần chào hỏi đều đã chào hỏi cả rồi, món đồ trang sức mới cũng đã tạo được tiếng vang. Những người còn lại đều là những người có cũng được không có cũng chẳng sao, giờ mình có rời khỏi đây không vấn đề gì.
"Em ở đây chờ anh một lát, anh phải dặn Thiên Cơ chút chuyện."
"Vâng."Đôi mắt quyến rũ của cô ta mơ màng.
Lâm Thành Nhân sải bước tới gần Thiên Cơ, dặn dò vài câu rồi sau đó lại quay về bên cạnh cô ta.
"Đi thôi, về được rồi."Anh vòng tay ôm lấy Hạ Vân Linh, cô ta cúi đầu, che đi ánh mắt nham hiểm của mình.
Hạ Vân Linh lên xe rồi bắt đầu thấy buồn ngủ.
Thật ra cô ta cũng không phải hoàn toàn giả vờ, loại rượu champagne
này mạnh quá, cô ta đi theo Lâm Thành Nhân, đã uống ít nhất cũng tám chín
ly.
Đầu hơi choáng váng, nhưng thế vẫn chưa đủ để cô ta say.
Trở về biệt thự, phòng sáng đèn nhưng lại không có ai.
Anh đỡ Hạ Vân Linh ngồi trên ghế sopha, nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi, sao Lưu Họa Y không có ở nhà?
Lâm Thành Nhân đưa mắt nhìn xung quanh, Hạ Vân Linh híp mắt lại, chóng mặt nói: "Đừng tìm nữa. Họa Y tới trường học rồi."
Lâm Thành Nhân nhìn đôi má ửng hồng của cô ta, đưa ly nước lên
miệng cô.
Hạ Vân Linh đẩy tay anh ra làm cho nước đổ đầy sàn.
"Lâm Thành Nhân. Em không muốn làm người thay thế Lưu Họa Y.
Lâm Thành Nhân cau mày. Khi say, người ta hay nói những lời mê sảng, anh nhẹ giọng dỗ dành: "Anh không hề coi em là người thay thế."
"Thế nhưng, thế nhưng bọn họ đều nói Lưu Họa Y mới là vợ của anh. Em
chỉ là người thứ ba thôi. Là người thứ ba."Hạ Vân Linh òa khóc.
Cô dựa vào ghế sô pha, hai tay đập vào người anh, "Trong lòng em thấy
rất khó chịu..."
Lâm Thành Nhân nhướng mày, mạnh tay đẩy cô xuống ghế sopha
Đôi mắt anh nheo lại, trông vô cùng nguy hiểm.
Hình như anh chiều chuộng cô quá rồi.
Có điều...Lâm Thành Nhân bỗng khựng lại.
Nếu như cô ấy không uống say thì sợ rằng cô ấy không dám nói những
lời này với mình, nghĩ tới cô ấy đã trao lần đầu tiên cho mình, Lâm Thành
Nhân không còn nghĩ nhiều nữa.
Hạ Vân Linh mở mắt, ánh mắt không hề mơ màng như vừa rồi, mà vô
cùng tỉnh táo.
Lâm Thành Nhân đặt cô nằm thẳng trên ghế sô pha, đắp chăn lên người cô, trong lòng buồn bực.
Sắp mười một giờ rồi, sao ả Lưu Họa Y chết tiệt kia vẫn còn chưa chịu về?
Rốt cuộc tới trường để làm gì? Chẳng lẽ đi hẹn hò sao?
Lâm Thành Nhân suy đoán lung tung, càng nghĩ càng thấy bực bội. Vừa mới cầm điện thoại định gọi cho cô thì đã nghe thấy tiếng cười nói lảnh lót như tiếng chuông bạc reo vang ở ngoài cửa.
"Không ngờ nhân vật quan trọng mà mọi người đồn thổi ấy lại là hiệu truong."
"Lúc đó mọi người ai cũng mong nhìn thấy một anh chàng đẹp trai, ai ngờ đâu... Ha ha ha. Em thấy không, lúc đó cả đám suýt khóc luôn."
Lâm Thành Nhân đặt tay Hạ Vân Linh xuống, đi tới cửa.
Anh nhìn thấy Lưu Họa Y đang mặc một chiếc váy ngắn không tay, váy chỉ dài đến đầu gối, để lộ ra đôi chân thon dài trắng trẻo của cô.
Cô chưa bao giờ tươi cười như vậy trước mặt anh, đôi mắt cười đến híp lại, tỏa ra ánh sáng rạng rỡ.
Còn người đàn ông bên cạnh là người mà anh quen thuộc nhất, hôm nay cũng không còn vẻ trẻ con thường ngày nữa, thay vào đó là sự chững chạc trưởng thành.
Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Thành Nhân cảm thấy như có thứ gì đó đang sắp sửa thoát khỏi tay anh, bắt đầu mất kiểm soát.
Hai người cười nói vui vẻ, không để ý tới bóng người ở cửa, cả hai quay đầu lại rồi lập tức ngơ ngẩn.
Nụ cười trên mặt bỗng biến mất, thay vào đó là sự hoảng sợ.
"Hai người vừa đi đâu?"
Vẻ mặt của anh vô cùng bình tĩnh, cả người toát ra luồng khí rét lạnh, khiến cho trái tim Lưu Họa Y run lên, cảm giác sợ hãi không tên bỗng nổi lên ngay tức khắc.
"Ăn mặc như vậy chắc là đi hẹn hò rồi nhỉ?"Lâm Thành Nhân nở một nụ cười nhạt, tràn đầy sự mỉa mai.
Lưu Họa Y cúi thấp đầu xuống.
Không phải Vân Linh nói phải mười một giờ mới về sao? Tại sao lại về sớm thế này?
"Không phải, bọn tôi không hẹn hò gì cả. Hôm nay ở trường tổ chức một buổi tiệc khiêu vũ, tôi cần bạn nhảy. Cho nên mới tới tìm Lâm Thành Công"
Lâm Thành Nhân rảo bước về phía hay người.
"Tiệc khiêu vũ? Ha ha, Lưu Họa Y, lúc thì cô nói cô tới trường có việc, lúc thì lại nói dự tiệc khiêu vũ. Sự thật thế nào chỉ có cô mới biết phải không?"
Lưu Họa Y ngẩn người, cô đâu có nói mình tới trường có việc? "Đúng vậy. Bọn em đi hẹn hò đấy. Vậy thì sao nào?"Lâm Thành Công đột nhiên xen vào.
Bầu không khí bỗng chốc trầm xuống, mọi thứ xung quanh dường như đều bị đông cứng lại.
Lưu Họa Y kinh ngạc nhìn Lâm Thành Công, đôi môi run rẩy không nói nên lời.
Lâm Thành Nhân giận xanh mặt, gắn từng chữ: "Em, vừa, mới, nói, cái, gì?"
"Em nói, em đưa chị ấy ra ngoài hẹn hò đấy. Thì sao?"
Ánh mắt hung tàn này của Lâm Thành Công đáng sợ không kém gì những lúc Lâm Thành Nhân tức giận.
Lâm Thành Nhân cười khẩy một tiếng, không nói câu nào, anh vung tay đấm vào mặt em trai mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!