Lâm Thành Nhân mím môi, Hạ Vân Linh bỏ một cái càng cua vào bát
của anh.
đũa.
"Cảm ơn em." Anh nhẹ nhàng nói, nhưng lại không chạm vào đôi
Hạ Vân Linh tức giận mà không dám nói gì.
Cô ta muốn dò hỏi anh nhưng lại sợ ánh mắt lạnh lùng kia.
"Anh lên lầu làm việc trước, tối nay đừng chờ anh."
Anh lạnh lùng nói một câu, rồi để lại Hạ Vân Linh ngẩn ngơ ngồi một
mình bên bàn ăn.
đêm.
Đừng chờ anh..
Anh luôn nói như vậy, nhưng anh không biết cô ta vẫn luôn đợi anh mỗi
Lâm Thành Nhân vào phòng làm việc, mở máy vi tính, Thiên Cơ đang
đợi anh trên mạng.
Thiên Cơ: Cậu chủ, đây là thông tin của Công ty An Đạt, cậu chủ có thể xem qua.
Lâm Thành Nhân nhận tài liệu rồi in ra.
Anh không thích xem tài liệu trên màn hình máy tính, vừa đau mắt, vừa mệt mỏi.
Nhìn tài liệu trên giấy, cũng giống như đọc một cuốn sách, có thể làm anh bình tĩnh và hiểu sâu hơn.
Anh lấy tài liệu được in ra rồi lướt nhanh.
Vũ Huy.
Cái tên độc đáo này đã thu hút anh. Mở bộ sưu tập tác phẩm của người nọ, mắt Lâm Thành Nhân sáng lên.
Các phong cách trang sức trên thị trường đang thịnh hành đều đi theo hơi hướng Âu Mỹ, pha trộn giữa kim cương và bạch kim. Mặc dù có vẻ ngoài cao quý, nhưng Lâm Thành Nhân luôn cảm thấy chúng thiếu thứ gì đó.
Chỉ là trước đây anh chưa từng nhớ tới.
Sau khi nhìn thấy tác phẩm của Vũ Huy, trái tim Lâm Thành Nhân run lên, đây chính là loại cảm giác mà anh muốn.
Vẻ đẹp cổ điển phương Đông.
Không chỉ có vàng mới có thể thể hiện nét quyến rũ cổ điển.
Chỉ cần có thể khảm đúng cách, châu báu cũng có thể được thể hiện một cách sống động.
Vòng cổ do Vũ Huy thiết kế là loại 3 vòng, các cô gái có thể đeo ba vòng quanh cổ, mỗi vòng được khảm một phụ kiện khác nhau. Anh ta đã tận dụng triệt để sự hài hòa giữa bạch kim và ngọc lục bảo, giữa hổ phách và mã não, rồi khảm chúng lên mặt trên của vòng cổ
Trông không quá chói mắt, cũng không hoa lệ.
Không chỉ thể hiện được sự quý phái của người phụ nữ mà còn thể hiện được nét đẹp của phương Đông.
Lâm Thành Nhân nhếch mép, dùng ngón tay gõ nhanh một hàng chữ trên bàn phím: Chọn ngay bản thiết kế của Công ty An Đạt, không cần cân nhắc.
Anh tin chắc rằng nếu đã có những nhà thiết kế tài tình như vậy thì nhân viên của bọn họ cũng không đến nỗi nào.
Thiên Cơ: Xem ra cậu chủ rất hài lòng. Tôi sẽ soạn thảo hợp đồng sớm nhất có thể và đến đàm phán.
Lâm Thành Nhân tắt máy vi tính.
Anh cũng đã từng nhìn thấy một chiếc vòng cổ rất xuất sắc, tiếc là không biết ai đã làm ra nó.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Hạ Vân Linh vặn khóa cửa, mỉm cười nhìn anh, "Thành Nhân, em có một người bạn vừa trở về từ nước ngoài, cô ấy xuống máy bay rồi, em phải gặp cô ấy. Có lẽ sẽ về trễ một chút."
Cô ta mặc một chiếc váy nhỏ màu đen, trên tay cầm một chiếc túi nhỏ màu bạc.
Lâm Thành Nhân khẽ nhíu mày, sau đó nói: "Ừ. Đi đi. Chúc vui vẻ."
Anh ném chìa khóa xe cho cô ta, "Đi đường cẩn thận."
Hạ Vân Linh cầm lấy chìa khóa, vui vẻ gật đầu.
Lúc cô ta quay người lại, niềm vui trong mắt đã biến mất.
Cô ta làm gì có bạn bè ở nước ngoài... chỉ muốn kiểm tra anh một chút. Không ngờ anh lại đồng ý dễ dàng như vậy.
Anh ấy có thực sự quan tâm đến mình không? Đã muộn như vậy mà
anh vẫn đồng ý cho mình ra ngoài, đó là tin tưởng hay là không để thèm
ý?
Hạ Vân Linh mỉm cười, một nụ cười vừa mỉa mai vừa cô đơn.
Nếu là Lưu Họa Y... nhất định anh sẽ rất tức giận không cho ra ngoài đúng không?
Trong lòng anh... mình có quan trọng không?
Hạ Vân Linh cười lạnh, leo lên xe.
Chiếc Ferrari màu xanh ngọc dừng trước quán bar lớn nhất trung tâm thành phố.
Nét trang điểm tinh tế trên khuôn mặt và vóc dáng nóng bỏng của Hạ Vân Linh khiến cô ta dường như trở thành hiện thân của màn đêm quyến rũ.
Cô ta lắc mông, hếch cắm, trông vô cùng xinh đẹp.
Quán bar thật ngột ngạt, mùi thuốc và mùi rượu hòa vào nhau. Cô ta tìm một chỗ để ngồi xuống, rồi gọi người pha chế.
"Mang loại rượu đắt tiền nhất tới đây cho tôi." Cô ta dựa vào ghế sô pha, muốn nhanh chóng hòa vào đám đông trong quán bar này.
"Cậu hai... Không được, không được."
"Đã uống suốt hai ngày rồi. Cậu hai, buông tha cho bọn này đi."
"Đừng nói... nhảm. Uống tiếp."
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ cửa bên cạnh, Hạ Vân Linh ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy Lâm Thành Công đang cầm ly lên rót rượu uống không ngừng.
Người pha chế đưa rượu đến, Hạ Vân Linh ra hiệu với người pha chế, thì thầm vài câu vào tai anh ta.
Người pha chế hiểu ý, mang một nửa rượu tới bàn của Lâm Thành
Công.
Linh.
"Xin lỗi đã làm phiền mọi người. Đây là rượu của cô gái bên kia."
Bàn bên đó im bặt, Lâm Thành Công đặt ly rượu xuống, nhìn Hạ Vân
Đôi mắt anh lập lòe không tỉnh táo.
Tại sao cô ta lại ở đây?
"Mấy người uống đi." Lâm Thành Công đặt ly rượu xuống, nhếch khóe
miệng, sải bước đi về phía Hạ Vân Linh.
Những người cùng bàn với anh đã uống đến nghiêng ngả rồi, bây giờ
Lâm Thành Công để họ đi, bọn họ còn không mau chạy nhanh, làm gì có thời gian để ý đến anh ta.
"Ồ, tôi còn tưởng là ai? Thế nào, anh trai tôi không cần cô nữa à?"
Anh ngồi xuống ghế sopha, vừa mỉa mai vừa chế giễu.
Hạ Vân Linh không hề khó chịu, cô ta mở chai rượu rót đầy hai ly.
"Tôi nói với anh ấy là tôi đang đợi bạn."
"Đợi bạn? Haha, không ngờ cô gạt anh trai của tôi bằng lý do này."
Hạ Vân Linh cười tủm tỉm, "Anh nghĩ thế nào cũng không sao. Nhưng
cậu hai à, bạn của tôi vẫn chưa tới, còn bạn của anh đã đi hết rồi." Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía kia.
Lâm Thành Công cũng nhìn thấy bên đó không còn một bóng người, anh mắng thầm một câu.
"Sao chúng ta không uống với nhau một ly?" Hạ Vân Linh đưa ly rượu qua, nhưng Lâm Thành Công lại quay đầu không trả lời.
Cô ta không quan tâm, đặt ly rượu xuống.
"Tôi biết anh ghét tôi, anh luôn cho rằng tôi đã hãm hại Lưu Họa Y"
"Tôi yêu Lâm Thành Nhân, anh cũng yêu Lưu Họa Y. Vốn dĩ đó là một chuyện rất tốt, nhưng bây giờ nó đã trở thành nỗi đau của cả bốn người." Hạ Vân Linh vừa uống một ngụm rượu vừa nói, trong mắt có chút đau thương.
"Tôi là bạn thân của cậu ấy, tôi không muốn hại cậu ấy. Tôi cũng sẽ không hại cậu ấy."
Khuôn mặt điển trai của Lâm Thành Công lộ rõ vẻ khinh thường, có ma mới tin cô.
Dường như hiểu được suy nghĩ của anh, Hạ Vân Linh mỉm cười: "Có thể anh không tin, nhưng không sao, tự tôi biết là được. Tôi và Họa Y cũng giống như anh và anh trai của anh."
"Tôi là người gặp Thành Nhân trước. Tôi chỉ trách bản thân đã chậm một bước. Dù oán hận nhưng tôi chỉ hận bản thân mình. Tôi hận bản thân mình đã không dũng cảm tiến lên sớm hơn, hận bản thân không nhận ra tình cảm của mình đối với Thành Nhân từ sớm."
"Tôi biết Họa Y cũng rất đau khổ, anh nghĩ cậu ấy có vui không? Ở bên anh trai anh, cậu ấy không vui chút nào."
nào.
Lâm Thành Công giật mình, đúng vậy, Lưu Họa Y không vui chút
Đôi mắt đục ngầu của anh nhìn chằm chằm Hạ Vân Linh.
"Cậu ấy muốn có được hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng hạnh phúc
của cậu ấy đã bị chính anh trai anh phá hỏng"
"Thành Công, anh nói nếu xem nếu tôi kết hôn với Thành Nhân, còn
anh và Lưu Họa Y yêu nhau thì tốt biết mấy?"