Nói là đi ra ngoài nhưng thật ra là đuổi theo Bội Vy đến ngoài bãi đỗ xe. Cô đang mở cửa xe thì anh lập tức chặn lại: “ Lâu lắm rồi mới gặp lại, chị yêu dấu của em”.
“ Có gì thì nói nhanh đi, bạn tôi đang chờ”, dáng vẻ cực kỳ thờ ơ, cô hỏi.
La Tấn cười khẩy, không ngừng nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, giọng cợt nhả: “ Thì không có gì... Chỉ là...”. Anh tiến sát nói nhỏ: “ Muốn nói chuyện riêng với chị một chút”.
Bội Vy nhận thức được suy nghĩ của anh liền từ chối: “ Tôi không rảnh”. Sau đó cô đẩy nhẹ anh ra và vào trong xe lái đi.
Nhìn theo chiếc xe, anh cười khẩy: “ Cả người và La Thị, La Tấn này đều phải có”.
Thì ra anh đang có ý định xấu với người chị cùng cha khác mẹ. Và nỗi lo sợ ông La sẽ chia một phần tài sản cho Bội Vy.
....
Vừa thực hiện xong ca phẫu thuật, Bội Sam mệt mỏi trở về phòng làm việc. Đi ngang qua quầy trực, một y tá gọi: “ Chị Bội Sam!”.
“ Có chuyện gì thế em?”, cô đi đến.
Nữ y tá đưa cho cô một túi phong bì: “ Khi nãy có một người đàn ông mặc vest đen, cao ráo nhờ gửi cho chị cái này”.
Cô nhận và nhìn nó một cách nghi hoặc: “ Anh ta có nói là tên gì không?”
“ Không thưa chị”.
“ ... Được rồi, cảm ơn em!”.
Bội Sam về phòng làm việc mở phong bì ra. Bên trong là giấy tờ tùy thân của cô và đã được làm lại mới hoàn toàn. Vừa nhìn là cô hiểu ngay là ai đã gửi đến.
Mấy ngày nay vì liên tục nhận ca phẫu thuật nên cô không có thời gian đến gặp anh để trả lại tiền. Tranh thủ giờ nghỉ ngơi, cô tìm đến nhà của anh.
Đứng trước cổng nhà mà trong lòng có chút rụt rè, cô biết mình là đang vào hang cọp. Tuy nhiên bản thân đã hứa là sẽ trả lại tiền thì phải thực hiện. Chần chừ một hồi thì cô cũng mạnh dạn nhấn chuông.
Một người đàn ông mặc vest đen mở cổng, tiếp đó Chí Vỹ xuất hiện. Hứa Bác Thần biết là cô sẽ đến tìm nên đã lệnh cho người thân cận của mình ra đón.
Chí Vỹ lịch sự mời cô vào: “ Bác sĩ Chương! Mời!”.
Cô lấy ra một phong bì, không mở ra thì cũng biết được bên trong là tiền: “ Anh giúp tôi chuyển cái này đến Hứa tổng... Và nhờ anh chuyển lời cảm ơn vì đã giúp tôi làm lại giấy tờ”.
Tưởng chừng anh sẽ nhận nhưng không, làm sao Bác Thần có thể để cô đi dễ dàng như thế được.
“ Tôi nghĩ cô nên vào gặp trực tiếp nói với ông chủ thì hay hơn”.
Chí Vỹ đưa cô vào trong, đi qua một cửa đến hồ bơi ngoài trời. Anh thông báo: “ Bác sĩ Chương đến rồi thưa ông chủ”.
Bác Thần đang nằm trên ghế trả lời: “ Được rồi”. Chí Vỹ ngay lập tức rời đi.
Cô đưa anh phong bì: “ Hứa tổng! Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi và đưa tôi về nhà. Đây là chi phí mà tôi đã hứa sẽ gửi lại anh”.
“ Còn gì nữa không?”, anh vẫn ung dung nằm đó.
“ Giấy tờ tùy thân... Một lần nữa cảm ơn anh!”, đầu cúi nhẹ.
Khi này anh đứng lên, Bội Sam phòng bị mà lùi một bước. Anh nhếch mày: “ Hình như cô quên rồi bác sĩ, giữa chúng ta vẫn còn một chuyện chưa giải quyết xong”.
Câu nói của anh khiến cô không hiểu mà im lặng vài giây suy nghĩ. Bác Thần gợi ý: “ Tối hôm đó chúng ta đã hôn nhau...”.
Không để anh nói tiếp, cô lập tức ngăn lại: “ Hứa Bác Thần... Tôi và anh không xảy ra chuyện gì cả, mong anh đừng ăn nói linh tinh”.
Anh nhìn thấy biểu hiện tức giận của cô mà thoả mãn, còn cười khẩy một cái: “ Tôi chỉ nói là hôn thôi mà”.
Phát hiện thái độ của mình hơi quá, cô nhẹ giọng: “ Nợ đã trả, giữa chúng ta sau này không còn gì liên quan, tôi chỉ mong sau này không gặp lại anh nữa”.
Cô đặt phong bì trên bàn cạnh bên ghế nằm: “ Thật sự rất cảm ơn anh vì tất cả mọi chuyện ở Bắc Kinh. Tôi xin phép!”.
Khi cô quay người đi, anh nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô kéo lại. Ánh mắt cùng với lời nói vô cùng nghiêm túc: “ Thứ tôi cần không phải là tiền mà là người”.
“ Anh buông tay tôi ra Hứa tổng”, cô sợ hãi vùng vẫy.
Thấy cô cự tuyệt, anh không còn cách nào khác liền vòng tay siết chặt lấy eo cô. Cô dùng một tay còn lại liên tục đẩy anh ra.