Bội Sam muốn thoát khỏi tình cảnh ám muội này, không thể để sự việc ngoài ý muốn năm ấy lặp lại. Cô dùng chiêu cũ, một phát cắn mạnh vào môi ấy khiến anh đau đớn mà buông ra.
Nhân cơ hội, cô nhanh chóng chạy ra khỏi đó về lại phòng của mình. Cô không muốn dính dáng đến người đàn ông nguy hiểm này thêm một giây phút nào nữa, vội vàng kéo vali rời khỏi khách sạn.
Bác Thần thấy tất cả nhưng không ngăn cản, anh để cô đi.
Mới vừa đi được vài phút, trời đột nhiên đổ mưa lớn, Bội Sam chạy nhanh tìm nơi trú ẩn.
Xung quanh đây không có một nơi trú mưa, toàn thân cô ướt sũng cứ cố gắng chạy đi. Cũng may mắn một chút là phía trước có một trạm dừng xe buýt. Tuy không phải là nơi an toàn nhưng dù sao vẫn là tốt hơn bây giờ. Cô chạy vào, ngồi xuống ghế, lạnh lẽo đến co rút người lại.
Thân thể cô rung rẩy, trong người bắt đầu cảm thấy khó chịu. Những ánh đèn đường nhấp nháy một lúc rồi tắt hẳn, con đường tối đen chỉ nghe tiếng ồn của trận mưa rơi.
Ở trong khách sạn, Bác Thần cũng không chịu nổi mà lập tức chạy đi tìm cô.
Anh lái xe ra đến đầu đường, đi một chút đã thấy Bội Sam ngồi co rút ở trạm dừng. Chiếc xe lái đến đậu ngay trước trạm, anh kéo cửa kính xe xuống: “ Lên xe”.
Cô cố tình không nhìn thấy, quay mặt đi hướng khác. Anh bước xuống xe đội mưa đi đến chỗ cô.
“ Có hiểu tiếng người không?”
Bội Sam bực mình kéo vali rời khỏi đó, nhưng được vài bước đã ngất xỉu ngay tại chỗ.
Bác Thần đưa cô trở về khách sạn và gọi bác sĩ đến khám, nguyên nhân là mấy ngày nay cô không ăn uống đầy đủ, thiếu ngủ, và lúc này bị trúng mưa dẫn đến kiệt sức.
Sau khi tiễn bác sĩ về, anh quay lại phòng ở bên cạnh cô.
Nhìn vào khuôn mặt xanh xao đó khiến anh lo lắng: “Ngoan một chút có phải đã tốt hơn rồi không?”
Anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn, đột nhiên cô nắm lấy tay anh rên rỉ: “ Lạnh... Lạnh quá”.
Cô ôm lấy bàn tay anh áp sát vào mặt, đưa cánh tay kéo anh nằm xuống, bất giác mà ôm chặt lấy anh.
“ Nhớ là chịu trách nhiệm đấy nữ bác sĩ?”. Vòng tay cô siết lấy eo anh, đầu nằm trên bờ ngực cứng cáp mà mãn nguyện.
....
Mặt trời lên cao, ngoài trời đã tạnh mưa, chỉ còn những hạt sương đọng lại trên lá.
Trên giường cả hai người vẫn ôm nhau say giấc, tình cảm như một cặp tình nhân.
Bội Sam nhíu mày, mở mắt thức dậy. Cô ngước mắt lên thì ngạc nhiên vì người mình đang ôm ấp là Hứa Bác Thần. Cô nhanh chóng ngồi dậy, quay đầu qua nhìn kỹ lại. Không sai, chính là người đàn ông đáng sợ đó.
Tay anh kéo người cô nằm xuống giường, ánh mắt cô sợ sệt trông thấy.
“ Tỉnh lại rồi thì phải chịu trách nhiệm đi chứ?”
Cô nuốt nước bọt xuống cổ họng, cố giữ bình tĩnh nhất có thể: “ Tôi không làm gì sai, sao phải chịu trách nhiệm?”
Bác Thần cười nửa miệng, đưa tay lên vuốt lấy khuôn mặt cô: “ Có vẻ như nữ bác sĩ đây rất rành rọt chuyện chăn gối thì phải? Xem ra là tôi đã đánh giá quá thấp cô rồi”.
“ Linh tinh... Anh không thể nói chủ đề gì khác ngoài tình dục hay sao?”
Anh bóp lấy cằm cô, cúi xuống gần hơn: “ Đúng, đối với cô tôi chỉ có một chủ đề. Bội Sam! Thừa nhận đi là chúng ta đã từng có gì đó với nhau”.
Cô nhíu mày, nhất quyết chối cãi: “ Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây, ở bệnh viện, đó là lần đầu tiên tôi gặp anh... Mong anh sau này tự trọng mà không hỏi tôi những câu thế này nữa. Quá ấu trĩ!”.
“ Chúng ta vẫn còn gặp nhau dài dài đó nữ bác sĩ”, anh vừa nói, đồng thời siết chặt hơn phần cằm đến hết lời mới chịu thả ra.
Bác Thần đứng lên: “ Mang vali của cô đi theo tôi”.
“ Tại sao?”
“ Muốn về Thượng Hải hay ở lại?”
Cô lật đật rời khỏi giường, xách vali sẵn sàng: “ Anh định đưa tôi về bằng cách nào?”
Một lúc sau cả hai đã đến phi trường, chiếc máy bay riêng đang ở trước mặt. Bội Sam hơi kinh ngạc: Không ngờ anh ta còn có hẳn chuyên cơ riêng, mafia giàu nứt đố đổ vách trong lời đồn là đây thật rồi.
Anh đi trước, cô bước chân theo sau vào máy bay và ổn định vị trí ngồi.
Một nữ tiếp viên hàng không đẩy một xe đồ ăn và nước uống ra, dừng lại chỗ hai người: “ Bữa sáng của anh thưa Hứa tổng”.
Một đĩa thức ăn và cà phê cũng được đặt trên bàn của Bội Sam: “ Chúc tiểu thư ngon miệng!”.
“ Cảm ơn!”.
Một lúc sau khi ăn uống xong, nữ tiếp viên đến dọn. Bác Thần nắm lấy bàn tay cô hôn nhẹ, kèm theo yêu cầu: “ Xong việc thì mang cho tôi một ly rượu,... và người nữa”.
Nói đến chữ ‘ người' anh liếc qua Bội Sam đầy ẩn ý. Cô không hiểu là anh đang làm gì, chỉ lảng tránh, không dám nhìn.
“ Vâng thưa Hứa tổng!”.
Ly rượu vang được mang ra, anh uống một ngụm rồi đưa lại cho nữ tiếp viên đặt xuống bên bàn Bội Sam.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!