Sau khi tính tiền xong, bốn người hai trước hai sau đi ra khỏi quầy hàng Dior. Bạch Triết Hiên nhìn Úc Hàn Yên đang đi phía trước, mời nhiệt tình:
“Cùng đi uống cà phê được không?”
Lăng Diệp quay đầu lườm Bạch Triết Hiên một cái, trầm giọng nói:
“Tôi với Tiểu Yên còn phải đi mua sắm tiếp, hai người đi là được rồi.”
Bạch Triết Hiên nhìn về phía Dany, dùng giọng đầy cuốn hút nói:
“Vậy chúng ta cũng đi mua sắm nha, dù sao cũng chẳng có chuyện gì để làm.”
Trong lòng Dany xẹt qua một tia khổ sở. Đúng là hắn không coi tình cảm của cô đối với hắn ra gì mà. Ở trước mặt cô, cũng không thèm che giấu một chút tình cảm nào của mình, thậm chí còn lợi dụng cô để có nhiều thời gian ở cùng Hàn Yên. Chỉ có điều, mặc dù cô biết rõ hắn thật sự không muốn ở cùng một chỗ với mình, nhưng bản thân vẫn muốn nắm lấy cơ hội không dễ có này.
Cô cười cười, nhẹ nhàng nói:
“Được.”
Chân Lăng Diệp đang bước về phía quầy hàng độc quyền tiếp theo dừng lại, gân xanh hằn lên trên trán, mày nhíu chặt có thể kẹp chết một con kiến.
Úc Hàn Yên cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu lên hỏi:
“Sao vậy?”
Chân mày Lăng Diệp giãn ra, cúi đầu đối mặt với ánh mắt quan tâm của cô, nghiêm trang nói:
“Đột nhiên anh nhớ ra đã bỏ quên một thứ ở nhà.”
Đôi mắt to của Úc Hàn Yên chớp chớp, sau khi suy nghĩ lòng vòng, đoán có lẽ anh đang muốn hất Bạch Triết Hiên ra khỏi bọn họ, nên hết sức phối hợp nói:
“Vậy chúng ta về nhà lấy đi.”
Lăng Diệp rất hài lòng với biểu hiện của cô, lập tức đặt lên môi cô một nụ hôn.
Bàn tay Bạch Triết Hiên đang cắm trong túi quần hơi nắm lại, lẩm bẩm:
“Hai người ở cùng một chỗ?”
Lăng Diệp ôm eo Úc Hàn Yên, quay người lại, mặt đối mặt với Bạch Triết Hiên, gằn từng chữ chữ một, nhấn mạnh:
“Chúng tôi không chỉ ở cùng một chỗ, mà còn cùng ngủ trên một chiếc giường.”
“. . . . . .” Mặt Úc Hàn Yên hơi đỏ. Cô tức giận trừng Lăng Diệp một cái. Loại chuyện này có cần thiết phải nói cặn cẽ như thế không?
Bạch Triết Hiên cúi đầu tự cười chế giễu. Bọn họ đã đính hôn, ở chung một chỗ cũng có gì lạ đâu. Hắn ngẩng đầu lên, sự không vui đã biến mất không còn dấu vết, cười nói:
“Không biết chúng tôi có được vinh hạnh qua thăm chỗ ở của hai người một chút không?”
Bởi vì sự bám riết không tha của đối phương, mà trong lòng Dany trăm mối tơ vò, nhưng cô vẫn giữ vững nụ cười trên môi, không để người khác nhìn ra sự bất ổn của mình.
Lăng Diệp vô cùng khó chịu, nhìn khuôn mặt tươi cười của Bạch Triết Hiên, lạnh lùng nói thẳng vào điểm chính:
“Tôi với Tiểu Yên không thích bóng đèn, cũng không có hứng thú làm bóng đèn.” Anh nói xong, không đợi đối phương mở miệng, ôm Úc Hàn Yên rời đi.
Đột nhiên Dany phát hiện ra mình vẫn chưa biết cách để liên lạc với Úc Hàn Yên nên vội vàng nói:
“Hàn Yên, số di động của cô bao nhiêu?”
Bước chân Lăng Diệp không dừng, trước khi Úc Hàn Yên kịp mở miệng, anh chẳng do dự nói:
“Có duyên sẽ gặp lại.”
“. . . . . .” Dany không thể nói được gì. Người kia hẳn là hận không thể giấu kín Úc Hàn Yên vào trong túi đi.
Bạch Triết Hiên hướng về phía bóng lưng Úc Hàn Yên, nghiêm túc nói:
“Hàn Yên, nếu như em cảm thấy cuộc sống hiện tại mệt mỏi, có thể tìm anh bất cứ lúc nào. Anh sẽ để em được tự do, cho em tất cả những điều em muốn.”
Úc Hàn Yên có cảm giác, trong chớp mắt thân thể Lăng Diệp đã cứng ngắc. Cô dừng bước, quay đầu đối diện với ánh mắt có chút mong đợi của Bạch Triết Hiên, nói:
“Cảm ơn tổng giám đốc Bạch đã quan tâm. Tôi rất tốt, chỉ cần là thứ Diệp cho tôi đều thích.”
Cô thấy Dany đã tới bên cạnh mình thì cười nói:
“Đưa điện thoại di động của cô cho tôi.”
Dany nghe xong, lộ ra mấy chiếc răng trắng, lấy điện thoại di động của mình ra đưa cho đối phương.
Úc Hàn Yên nhận lấy chiếc điện thoại, sau khi nhập một dãy số vào liền đưa lại cho Dany, nói giọng trong trẻo:
“Vậy liên lạc sau nha.”
Dany coi như không nhìn thấy sắc mặt u ám chảy ra được cả nước của Lăng Diệp, lắc lắc chiếc điện thoại, nói:
“Được.”
Lăng Diệp và Úc Hàn Yên vừa đi, Bạch Triết Hiên tiến tới sau lưng Dany giống như một âm hồn, nhìn số điện thoại được ghi vào máy cô.
Hơi thở đối phương phả vào cổ mình làm cho Dany giật mình. Cô dứt khoát cất chiếc điện thoại vào trong vỏ da. Đùa à? Nếu để Bạch Triết Hiên biết được số điện thoại của Hàn Yên, chắc chắn Lăng Diệp sẽ giết cô. Cô quay đầu nhìn Bạch Triết Hiên, nghiêm túc nói:
“Anh từ bỏ ý định đi. Bất luận như thế nào, em cũng không nói số điện thoại của Hàn Yên cho anh đâu.”
Đúng! Bất luận như thế nào cô cũng không cho. Cô chưa có vĩ đại đến nỗi, giúp người mình thích theo đuổi người khác.
Bạch Triết Hiên nhìn cô ba giây, thấy cô nói thật, liền bỏ qua suy nghĩ lấy số điện thoại của Úc Hàn Yên từ cô. Đúng vậy! Đối với hắn mà nói, muốn tìm ra số điện thoại của một người chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, đáng tiếc, đối thủ của hắn là Lăng Diệp.
Hắn vừa đi ra ngoài, vừa thản nhiên nói:
“Công ty còn chút việc, anh đi trước đây.”
Dany nhìn bóng lưng hắn xa dần, đột nhiên rất muốn khóc. Nhà họ Hoa và nhà họ Bạch đã có quan hệ nhiều đời. Cô và Bạch Triết Hiên đã biết nhau từ nhỏ, thế nhưng đã nhiền năm như vậy, cô vẫn không thể đi vào được lòng hắn. Trước kia hắn thay đổi phụ nữ như thay quần áo, còn bây giờ lại vì Úc Hàn Yên mà giữ mình trong sạch. . . . . .
Cô lấy điện thoại ra, tiếp tục lưu số lại. Nghĩ lại cũng thấy không thể hiểu nổi chính mình. Rõ ràng đối phương là tình địch của cô, nhưng sau khi cô biết được cô ấy thích người khác, lại không nhịn được muốn thân thiết với cô ấy.
Lăng Diệp ngồi vào chỗ tay lái, vừa nịt dây nịt an toàn, vừa nói không cho cự tuyệt:
“Em thích quần áo của nhà thiết kế nào, anh sẽ bảo họ đến tận nhà thiết kế riêng cho em.”
Động tác cài dây an toàn của Úc Hàn Yên dừng lại, nghĩ đến tình cảnh hôm nay, cô trêu chọc:
“Anh phải nhét em vào trong túi đi.”
Lăng Diệp quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy sự nghiêm túc, thấp giọng nói:
“Nếu như có thể anh cũng muốn.”
Khóe miệng Úc Hàn Yên tự chủ được nâng lên. Cô không biết nếu là người khác khi nghe thấy những lời này thì sẽ như thế nào, nhưng cô lại rất vui vẻ. Đột nhiên cô tiến tới trước mặt Lăng Diệp, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh, thừa lúc đối phương đang sững sờ, đưa đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng vẽ theo đường viền môi anh.
Lăng Diệp thật sự có chút bất ngờ, số lần Úc Hàn Yên chủ động hôn anh rất ít. Đột nhiên cô làm như thế khiến anh có cảm giác thụ sủng nhược kinh (được cưng mà sợ). Sau khi phản ứng kịp, anh đổi từ thế bị động sang chủ động, tay phải cố định đầu đối phương, đưa lưỡi ra mạnh mẽ tiến vào trong khoang miệng ấm áp của đối phương, ở bên trong sục sạo không ngừng.
Anh dùng chiếc lưỡi khéo léo cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của Úc Hàn Yên, múa may tạo nên vũ điệu tuyệt vời nhất trên thế gian.
Úc Hàn Yên cảm thấy đầu lưỡi của mình đã không còn cảm giác, đối phương mới dừng lại nụ hôn này. Sau khi được giải phóng, đôi mắt to mĩ lệ của cô phủ một tầng hơi nước, gương mặt xinh đẹp đỏ hồng, đôi môi đỏ mọng mê người hô hấp từng ngụm từng ngụm một, cặp núi đôi cao vút phập phồng lên xuống, rất mê người.
Lăng Diệp không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, dùng giọng hơi khàn khàn nói:
“Tiểu Yên, em đúng là yêu tinh, hại anh lúc nào cũng muốn hóa thân thành lang sói.”
Khuôn mặt Úc Hàn Yên càng đỏ giống như một con tôm luộc. Hai mắt cô nhấp nháy, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt màu lục đang phát sáng của anh.
Lăng Diệp thấy vậy, cười hết sức yêu nghiệt. Anh quay đầu vừa lái xe, vừa dùng giọng khêu gợi nói:
“Anh rất vui.”
Úc Hàn Yên chớp mắt hai cái, không hiểu gì, hỏi:
“Sao cơ?”
“Em nói thứ anh cho, em đều thích.” Lăng Diệp nâng khóe môi lên, nhắc lại.
Úc Hàn Yên như hiểu ra nói:
“Vốn là thế mà.”
Lăng Diệp nghe xong, nụ cười trên mặt càng rạng ngời hơn. Đời này có em là đủ rồi.
“Reng reng reng. . . . . .”
Một hồi chuông truyền đến. Lăng Diệp ngồi trên chiếc ghế xoay chỗ bàn làm việc, đôi mày đẹp nhăn lại, tay trái nhấc ống nghe lên, nhàn nhạt hỏi:
“Chuyện gì?”
“Tổng giám đốc, có cô gái tên Bạch Triết Nhã muốn nói chuyện với ngài. Cô ấy nói có thông tin rất quan trọng.”
Lăng Diệp trầm tư ba giây, anh dựa lưng vào ghế, căn dặn:
“Nối máy.”
“Tổng giám đốc Lăng?”
Lăng Diệp chán chẳng muốn nói nhảm với cô ta, anh nói ngay vào điểm chính:
“Có chuyện gì nói mau.”
Người đầu dây bên kia dừng lại một chút, giống như đã bị khẩu khí của Lăng Diệp dọa cho sợ. Sau khi phản ứng kịp cô ta nở nụ cười, dùng giọng dịu dàng nói từng chữ từng chữ một:
“Không biết tổng giám đốc Lăng bị vị hôn thê của mình cắm sừng thì sẽ như thế nào?”
Lăng Diệp nhếch mắt lên, liếc nhìn người đang nằm sấp trên ghế sofa cao cấp phía đối diện xem mạng, nhấn mạnh:
“Nói vào chuyện chính đi.”
Bạch Triết Nhã cười cười, nói xa xôi:
“Trong tay tôi có một số thứ về vị hôn thê của anh. Hẳn là tổng giám đốc Lăng sẽ cảm thấy rất hứng thú đi.”
Lăng Diệp gõ gõ ngón tay phải lên thành ghế, lạnh lùng nói:
“Cho nên?”
Rõ ràng là Bạch Triết Nhã không ngờ đối phương sẽ có thái độ thờ ơ đến như vậy. Cô ta khẽ cau mày, lạ lùng hỏi:
“Chẳng lẽ tổng giám đốc Lăng không quan tâm rút cuộc là tôi đang có thứ gì trong tay hay sao?”
Khóe môi Lăng Diệp nhếch lên giễu cợt, nói:
“Cô nói mục đích cô gọi đến đây đi. Tôi không có thời gian vòng vo với cô.”
Bạch Triết Nhã không khỏi cảm thấy có chút bội phục Lăng Diệp, không hổ là người đưa ra quyết định sách lược đã lâu, dù trong hoàn cảnh xấu vẫn chiếm được ưu thế. Rõ ràng là hắn nên cầu xin mình nhưng cuối cùng ngược lại mình phải cầu xin hắn. Cô ta cúi đầu nhìn xuống bộ móng tay sơn đỏ chót của mình, nói:
“Tổng giám đốc Lăng không thấy là chúng ta nên gặp mặt sao?”
Lăng Diệp nói:
“Bây giờ đến phòng làm việc của tôi.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Bạch Triết Nhã nghe trong điện thoại truyền đến tiếng “tút tút”, dục vọng chinh phục Lăng Diệp càng mãnh liệt hơn. Cô ta nhét điện thoại vào trong túi xách, đứng dậy, đạp gót giày cao 12cm thướt tha ra khỏi quán cà phê.
“Có ai tới sao?” Úc Hàn Yên nghe thấy người kia đã cúp máy, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
Lăng Diệp đứng dậy đi tới bên người cô, cúi người đỡ cô dậy. Anh ngồi xuống ghế sofa, đặt cô ngồi lên đùi mình.
“Anh!”
Úc Hàn Yên cảm thấy vật phía dưới của người kia đang tản ra nhiệt độ thiêu đốt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên. Cô quay mạnh đầu lại, trợn tròn mắt nhìn anh.
Tay trái Lăng Diệp vòng qua eo Úc Hàn Yên, giữ chặt người cô, nhân tiện còn ấn người cô xuống, tay phải giữ ót cô, để cô quay mặt về phía mình, không nói hai lời, nhằm thẳng đôi môi đỏ mọng, mềm mại của cô mà hôn.
“Ưmh ưmh. . . . . .” Cái vật cô đang đè lên càng lúc càng to, càng lúc càng cứng, làm cho Úc Hàn Yên như ngồi trên đống lửa.
Đầu lưỡi Lăng Diệp mang theo thế chẻ tre, xông thẳng vào trong khoang miệng ướt át, thơm ngát của Úc Hàn Yên, tham lam càn quét từng ngóc ngách một.
Năm phút sau, anh dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp quanh bờ môi đỏ mọng đã bị chà đạp đủ của cô. Vẫn chưa thấy thỏa mãn để kết thúc nụ hôn này, anh đặt chiếc cằm hoàn mỹ của mình lên vai cô, dùng giọng hơi khàn khàn, rủ rỉ:
“Tiểu Yên, em còn tiếp tục giãy giụa nữa, anh sẽ không khống chế được mình đâu.”
Úc Hàn Yên nghe xong, ngay lập tức không dám cử động nữa mà ngồi ngoan ngoãn trên đùi anh. Cô rất bi thương mà hiểu rằng, một khi con quái vật thức tỉnh thì nó sẽ ăn sạch cô bất cứ lúc nào.
Lăng Diệp rất hài lòng đối với sự phối hợp của người kia. Một tay đặt trên eo cô, không hề có bất kỳ động tác vuốt ve nào, tay phải đồng thời rút chiếc di động từ trong túi quần ra, nhập vào một dãy số, thấp giọng nói:
“Điều tra thông tin về Bạch Triết Nhã của tập đoàn Bạch Thị, xem mấy ngày nay cô ta đã tiếp xúc với những ai.”
“Dạ, chủ nhân.”
Úc Hàn Yên nhíu mày, nghĩ tới cô gái cực phẩm đó, dựa vào ngực Lăng Diệp, hỏi:
“Cô ta sao thế?”
Lăng Diệp quăng chiếc điện thoại di động qua một bên, tay phải luồn qua cổ áo người kia đi vào bên trong, mắt híp lại, nói:
“Cô ta hỏi, nếu anh biết mình bị cắm sừng thì sẽ như thế nào.”
Úc Hàn Yên tức giận giữ lấy bàn tay phải của anh, không để cho nó chạy lung tung khắp nơi, tò mò hỏi:
“Anh sẽ như thế nào?”
Nhiệt độ xung quanh Lăng Diệp đột nhiên giảm xuống, anh gằn từng tiếng tiếng một:
“Anh sẽ làm cho người tình của em sống không bằng chết, còn em, cả đời sẽ không xuống được giường.”
Úc Hàn Yên không hề nghi ngờ chút nào về tính chân thật trong câu nói của anh. Cô khẽ cười nói:
“Cũng may là từ trước đến giờ em đều không có hứng thú với đàn ông khác.”
Môi Lăng Diệp khẽ nâng lên đẹp mắt. Anh dùng giọng đầy cuốn hút nói:
“Anh biết.”
Nụ cười của anh vụt tắt, trong đôi mắt hẹp dài thoáng qua một tia tàn nhẫn, giọng chìm hẳn xuống:
“Ai dám giành giật em với anh, anh sẽ khiến cho kẻ đó phải hối hận vì đã có mặt trên cõi đời này.”
Úc Hàn Yên trừng mắt nhìn anh đầy vô tội, hỏi:
“Nếu đối phương là con của anh?”
Lăng Diệp cười cười, quanh người một mảnh ấm áp, hỏi:
“Tiểu Yên sinh con cho anh sao?”
“Nói nhảm! Nếu không anh nghĩ ai sẽ sinh con cho anh?!” Úc Hàn Yên quay phắt người lại, hung dữ nhìn chằm chằm anh, nâng cao âm lượng nói.
Lăng Diệp cười càng thêm vui vẻ, dùng con quái vật khổng lồ vẫn đang trong trạng thái thức tỉnh cọ cọ dưới mông Úc Hàn Yên, đáp:
“Uhm, hai ngày nữa anh sẽ cố gắng cày cấy .”
Úc Hàn Yên biết người này lại không đứng đắn, lườm anh một cái. Thật vất vả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mới khôi phục được bình thường, giờ không tự chủ được lại đỏ lên lần nữa. Cô làm nũng nhấn mạnh:
“Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em!” Cô muốn biết mình sẽ có được bao nhiêu khả năng để sau này tự tay chăm sóc đứa bé.
Lăng Diệp suy nghĩ nghiêm túc mấy giây, tưởng tượng ra cảnh người kia đem hết lực chú ý đặt lên đứa trẻ, cho đứa trẻ bú sữa, ôm đứa trẻ ngủ, tắm rửa cho đứa trẻ, càng nghĩ mặt anh càng đen lại. Anh nói rất khẳng định:
“Cũng không được!”
“Cốc cốc.”
Lăng Diệp hôn mổ lên chiếc miệng đang cong lên của Úc Hàn Yên, rút tay ra khỏi cổ áo cô, sau khi giúp cô sửa sang lại quần áo cùng đầu tóc, mới thấp giọng nói:
“Vào đi.”
Bạch Triết Nhã mở cửa, nhìn thấy cảnh bên trong hơi sững người lại. Cô ta không ngờ Úc Hàn Yên cũng đang ở đây, hơn nữa còn ngồi trên đùi Lăng Diệp. Cô ta khó hiểu liếc mắt nhìn Lăng Diệp, không tìm ra bất kỳ dấu vết nào trên mặt anh chứng tỏ anh chán ghét Úc Hàn Yên. Cô ta nghĩ thầm: “Chẳng lẽ anh ta không nghe ra ám hiệu trước đó của mình?”
Úc Hàn Yên nhìn về phía Bạch Triết Nhã, trên người cô ta mặc chiếc váy ngắn màu đỏ trễ ngực. Trong mắt cô thoáng qua một tia giễu cợt rất nhanh. Cô nâng khóe môi lên, chỉ về phía chiếc ghế xoay trước bàn làm việc của Lăng Diệp, nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!