Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng hắc đạo bang và tình yêu tột đỉnh

Lời của Lăng Sanh khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi. Bọn họ thì thầm to nhỏ với nhau, nhất thời trong phòng tiệc trở nên vô cùng náo nhiệt.

Đột nhiên, đèn điện trong phòng tiệc vụt tắt, một chùm ánh sáng chiếu về phía cầu thang, rọi thẳng vào người Úc Hàn Yên và Lăng Diệp. Mọi người không hẹn đều im bặt, nhìn về phía hai người vừa mới xuất hiện đầy kinh ngạc, đến nỗi quên cả hô hấp.

Chỉ thấy mái tóc của cô dâu được cuộn lại, một chiếc vương miện cài chặt vào trong tóc. Chiếc vương miện công chúa bằng kim cương cài trên đầu cô phát ra ánh sáng chói lóa như vì sao trên trời, khiến cô trông giống như nàng tiên nữ giáng trần. Đôi khuyên tai hình giọt nước cô đeo trông ướt át, trong suốt như giọt nước thật, càng làm nổi bật lên khí chất cùng vẻ đẹp có một không hai của cô. Sợi dây chuyền kim cương quyện vào chiếc cổ vô cùng hoàn mỹ, theo từng động tác giơ tay nhấc chân của cô mà phát ra những ánh sáng lấp lánh.

Vóc dáng yêu ma hoàn hảo của cô dâu tương lai được bao bọc trong chiếc váy màu trắng xinh đẹp đến kinh người. Chiếc váy ngắn trên đầu gối giúp phô ra đôi chân thon dài, cân đối gần như hoàn mỹ của cô. Dưới chân cô là đôi giày cao gót thủy tinh có một không hai trên đời.

Cao quý, thuần khiết, thần tiên, thanh lịch, tuyệt đẹp. . . . . .

Chú rể tương lai, trên người là bộ âu phục màu đen được cắt may thủ công vô cùng khéo léo, tôn lên triệt để dáng người cao to, khỏe đẹp của anh. Bên trong, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, hai cúc trên mở ra, càng làm nổi bật lên khí chất hào hiệp cùng sự hoang dã của anh. Trên dái tai trái rũ xuống là chiếc khuyên tai màu đỏ, gặp ánh đèn trắng rọi vào tạo nên vẻ đẹp cực kỳ diêm dúa, lẳng lơ cùng khát máu.

Khí phách, hoang dã, cao quý, lịch lãm, tuấn kiệt. . . . . .

“Mẹ kiếp! Hai người bọn họ đúng là đẹp đến chết người! Mẹ nó, đẹp đôi thế!”

Mạc Vũ đứng trong đoàn người không nhịn được thở dài nói. Tối nay trên người hắn là một cây trắng, trông giống hệt như chàng bạch mã hoàng tử bước ra từ trong chuyện cổ tích.

“Đúng vậy! Bọn họ giống như một đôi trời sinh.” Người mặc bộ âu phục màu tím – Tề Ngôn gật đầu nói phụ họa.

Khi Úc Hàn Yên và Lăng Diệp đi đến bên cạnh Lăng Sanh, toàn bộ đèn điện trong phòng tiệc đều được bật lên, trong nháy mắt không gian trở nên sáng ngời vô cùng.

Sự thay đổi của ánh sáng đã mang ý thức của nhóm nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp trở lại. Bọn họ nhao nhao đem camera nhắm thẳng vào hai kiệt tác của thượng đế, hưng phấn giống như đã phát hiện ra kho báu độc nhất vô nhị vậy. Hai người kia đã hấp dẫn bọn họ hoàn toàn, hơn hẳn bất kỳ một người mẫu nào.

Lăng Diệp đưa tay trái ra nhận lấy chiếc micro từ tay Lăng Sanh. Tay phải anh cầm bàn tay trái đang đeo nhẫn của Úc Hàn Yên giơ lên cao, dùng giọng trầm thấp, dễ nghe nói:

“Vị hôn thê của tôi – Úc Hàn Yên. Cả đời này phụ nữ của tôi sẽ chỉ có cô ấy. Mà đàn ông của cô ấy cũng chỉ có thể là tôi.”

Anh dừng một lúc, liếc nhìn Bạch Triết Hiên một cái, dùng giọng lạnh lùng, sắc bén nói:

“Nhưng nếu có người không thức thời, dám có ý định với người phụ nữ của tôi thì cũng đừng trách tôi không hạ thủ lưu tình.”

“Đây chính là Tổng giám đốc của Lăng Thị?” Bạch Triết Nhã thì thầm, trong mắt cô ta tràn đầy khát vọng. Người đàn ông này, cô muốn.

Cô ta nhìn về phía anh trai, đang định cảm ơn hắn đã để cô làm bạn gái hắn tối nay, lại kinh ngạc khi phát hiện ra anh trai mình đang ngẩn ngơ nhìn cô dâu tương lai của Lăng Diệp.

Úc Hàn Yên nhếch nhếch khóe môi, đưa tay phải cầm lấy chiếc micro trong tay Lăng Diệp, đặt tới sát môi mình, quét mắt nhìn một lượt đám đông phía dưới, chiếc miệng khẽ mở tản ra hơi thở mùi đàn hương, sâu kín nói:

“Người đàn ông này là của Úc Hàn Yên tôi. Từ đầu đến chân đều là của tôi. Nếu có người phụ nữ nào dám có ý định với người đàn ông của tôi thì cũng đừng trách tôi không hạ thủ lưu tình.”

Cô vừa nói dứt lời, tất cả mọi người lại bắt đầu bàn luận sôi nổi.

“Thật ngạo mạn! Cô ta là con gái nhà nào vậy? Lại dám cả gan nói ra câu như thế!”

“Hình như tự nhiên xuất hiện, không biết thân phận cô ta như thế nào.”

“Cô ta không phải là bạn gái của tổng giám đốc Lăng trong cuộc gặp gỡ thương nhân lần trước sao?”

. . . . . .

Bạch Triết Nhã cười khinh khỉnh. Người đàn ông này, nhất định cô ta phải giành được. Thật vất vả mới có người đàn ông làm cho trái tim cô ta đập rộn lên, cô ta sao có thể buông tha được.

Mặc dù mọi người bên dưới bàn luận rất nhỏ, nhưng cũng không lọt qua được lỗ tai Úc Hàn Yên. Cô cười lơ đễnh, dù sao mình cũng đã cảnh cáo các cô rồi, nếu như vẫn có người không thức thời thì cũng đừng trách cô tàn nhẫn.

Mạc Vũ huýt sáo đểu cáng, không sợ chết hét lên:

“Hôn một cái, hôn một cái!”

Đám công tử ăn chơi cũng thi nhau gào lên:

“Hôn một cái, hôn một cái. . . . . .”

Ngoài dự đoán của mọi người, mặt Lăng Diệp không hề lạnh lùng, khóe miệng anh khẽ nâng lên thành một đường cong đẹp mắt, anh xoay người lại đối mặt với Úc Hàn Yên, tay trái vòng quanh eo cô, tay phải đặt lên gáy cô, kéo cô sát vào mình, lúc này mới biểu diễn một nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp.

Nhìn thấy cảnh này, trong phòng tiệc trở nên náo nhiệt đến điên cuồng.

Mạc Vũ nhìn cục diện này cực kỳ hài lòng, đột nhiên hắn cảm thấy Tề Ngôn bên cạnh quá trầm mặc thì vỗ vỗ vai Tề Ngôn, hỏi:

“Sao vậy?”

“Hình như vừa rồi tôi nhìn thấy Thiên Nhất.” Tề Ngôn nhìn ra cửa phòng tiệc, cau mày nói. Mặc dù trong thời gian qua Mạc Vũ ở cùng với bọn hắn như không có chuyện gì cả, nhưng nhiều đêm tỉnh dậy ra ngoài uống nước, hắn đều nhìn thấy Mạc Vũ ngồi uống rượu một mình. Mạc Vũ đối với Thiên Nhất là thật lòng.

“Ở đâu?!” Đôi mắt đào hoa của Mạc Vũ mở to vô hạn, nhìn ra phía cửa, đầy khẩn trương cùng mong chờ hỏi.

Tề Ngôn nhớ lại người mình vừa mới nhìn thấy, nói:

“Không nhầm thì vừa đi ra khỏi cửa phụ.

Mạc Vũ không nói hai lời, vội vàng nhấc chân đi ra khỏi cửa.

Lăng Diệp đang cùng Úc Hàn Yên hàn huyên với khách khứa, thấy một bóng trắng vội vàng lướt qua, trong mắt anh thoảng qua một nụ cười.

“Tại sao lại ra đi đột ngột như vậy?” Alex nhìn Thiên Nhất đang đứng trong một góc tối, kỳ quái hỏi.

“Không có gì, không thích quá náo nhiệt thôi.” Không nhìn thấy rõ nét mặt Thiên Nhất, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn không quá cao.

Alex thấy hắn nói cho qua chuyện thì hỏi nhỏ:

“Không phải là anh đã thích người phụ nữ của Diệp đó chứ?!” Không thể trách hắn đã nghĩ như vậy. Lúc Thiên Nhất nghe thấy mọi người hô “hôn một cái”, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, sau đó liền chạy ra đây.

Thiên Nhất im lặng, tức giận nhìn đối phương nói:

“Anh nghĩ quá nhiều rồi.”

Alex nghe xong đưa tay kéo Thiên Nhất ra khỏi góc tối, nhìn hắn nghiêm túc nói:

“Tôi cảm thấy tôi là người biết lắng nghe.”

Lúc Mạc Vũ nhìn thấy Thiên Nhất, đang định đến nói chuyện đường hoàng, lại nhìn thấy người trong lòng mình đang để mặc cho một tên đàn ông khác giữ chặt cánh tay, thì lý trí đều biến mất. Hắn bước vội lên trước, giơ tay trái ra, năm ngón tay khép chặt lại, dùng sức bóp mạnh cổ tay Alex, sau khi đã làm cho đối phương buông tay ra, tay phải lại trực tiếp “thăm hỏi” chiếc cằm của hắn.

Động tác của đối phương quá nhanh, đến khi Thiên Nhất kịp phản ứng lại thì Alex đã ngã nằm vật vã trên đất, máu tươi ở khóe miệng đang chảy ra. Thiên Nhất vội vàng rút chiếc khăn tay từ trong ngực ra, bước vội đến bên Alex, ngồi xổm xuống, vừa lau máu cho hắn vừa hốt hoảng hỏi:

“Anh có sao không?”

Mạc Vũ thấy vậy càng tức giận hơn. Hắn kéo Thiên Nhất ra, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Thiên Nhất, cười lạnh nói:

“Quan tâm hắn ta như thế? Vậy nếu tôi đánh chết hắn thì thế nào?”

“Anh phát điên cái gì? Anh ta là bạn tôi!” Thiên Nhất chỉ sợ Mạc Vũ lại ra tay lần nữa, vội vàng quát lên.

Mạc Vũ hừ nhẹ một tiếng, lại đạp cho Alex một cái, lạnh lùng nói:

“Bạn thì sao nào? Nếu hắn đụng vào anh thì phải chịu cơn thịnh nộ của tôi.”

Thiên Nhất vô cùng tức giận, lại không thể thoát khỏi sự kìm hãm của đối phương. Hắn thét to lên:

“Anh cho rằng ai cũng xấu xa giống như anh sao? Mạc Vũ, tôi nói cho anh biết, anh còn dám ra tay với anh ta, tôi chết cũng sẽ không bỏ qua cho anh.”

Mạc Vũ nghe xong, càng thêm phẫn nộ. Hắn đẩy Thiên Nhất vào sát chiếc cột, mạnh mẽ hôn.

Alex vốn đang trong tình trạng không hiểu gì, sau khi nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, lại nhìn thấy Thiên Nhất bị hôn mãnh liệt, thì rút cuộc cũng hiểu ra vì sao mình bị đánh. Nhưng mà người đàn ông này có ham muốn chiếm hữu cũng quá cao đi. Mình mới chỉ kéo cánh tay Thiên Nhất thôi mà.

Hắn nhổ máu trong miệng ra đất, vùng vẫy đứng dậy, nhấc chân lên hung hăng đá về phía Mạc Vũ. Hắn không phải là người hào phóng đến nỗi bị đánh mà không trả miếng lại.

Lúc chạm vào môi Thiên Nhất, lửa giận trong người Mạc Vũ cũng tiêu tan hoàn toàn, không còn chút tăm hơi gì. Môi đối phương vẫn tốt đẹp như cũ – mềm mại, ngọt ngào, làm hắn không thể thoát ra được. Lúc hắn đang mặc sức nhấm nháp môi lưỡi mình đã ấp ủ bấy lâu, chợt cảm thấy phía sau có nguy hiểm, hắn mau chóng xoay người, đồng thời chiếc chân trái thon dài, mạnh mẽ đá thẳng ra ngoài không hề thương tiếc.

Tề Ngôn thấy Mạc Vũ đi được một lúc nhưng vẫn chưa trở lại, trong lòng thấy kỳ quái liền đi ra cửa, không ngờ nhìn thấy đúng cảnh này. Nếu chiếc chân đang đá của Mạc Vũ là chân phải, thì đối phương không bị chết cũng sẽ bị tàn phế rồi. Nhìn nét mặt Thiên Nhất lo lắng như thế cũng biết, người này đã xong đời rồi, Mạc Vũ không phải đang đùa.

Tề Ngôn cân nhắc lợi hại xong, vội vàng kéo người kia ra phía sau mình, cau mày nói:

“Mạc Vũ, bình tĩnh một chút.”

“Tự vệ thôi mà.” Mạc Vũ túm lấy Thiên Nhất đang định thoát khỏi vòng tay mình, giữ chặt trong ngực, lơ đễnh nói.

Thiên Nhất không thể cử động được, giận đến nỗi khuôn mặt đã đỏ bừng, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, thốt lên:

“Tề Ngôn, anh ta là bạn của tổng giám đốc – Alex.”

“. . . . . .” Thân thể Mạc Vũ cứng đờ, nhìn về phía người vừa bị đánh, sao hắn không biết, Diệp lại có người bạn yếu ớt như vậy? Hơn nữa, đối phương rõ ràng là đàn ông, nhưng sao lại chẳng thấy tí khí chất nào của đàn ông vậy.

Tề Ngôn quay đầu nhìn người sau lưng mình, thấy khóe miệng đối phương đang rỉ máu, trong nhất thời có cảm giác vô lực. Mạc Vũ thật lỗ mãng, lần trước hắn tự động dẫn Úc Hàn Yên đến phòng huấn luyện, Diệp đã không phạt rồi, bây giờ lại đánh cho bạn Diệp thành ra bộ dạng như thế này. . . . . .

“Diệp quen biết loại người lỗ mãng như anh, thật là xui xẻo ba đời.” Alex nhìn Mạc Vũ giễu cợt.

Mạc Vũ nghe xong lại xù lông lên, nhìn Alex quát:

“Mẹ kiếp, đồ Lessbian, anh vẫn còn nói được sao!”

Sắc mặt Alex vốn đã khó coi càng thêm khó coi hơn, chửi lại:

“Còn anh thì đồng tính, cả anh và gia đình anh đều là đồng tính!”

Tề Ngôn liếc xéo Mạc Vũ một cái, hỏi:

“Cậu đã đánh anh ta vào đâu?”

Mạc Vũ “hừ” một tiếng không trả lời.

Thiên Nhất thấy Alex vẫn đang dùng tay trái nắm cổ tay phải mình, vội vàng nói:

“Anh xem cổ tay anh ta xem có bị trật khớp không?”

Mạc Vũ lấy tay che miệng Thiên Nhất lại. Hắn ghét nhất là miệng người kia thốt ra những lời quan tâm người khác. Hắn nhún nhún vai, hào phóng nói:

“Tôi đánh anh ở đâu thì anh đánh lại tôi ở đó đi. Tôi tuyệt đối sẽ không đánh lại.”

Alex cảm nhận được sự đau đớn từ cổ tay phải và chỗ dưới cằm truyền đến, cười lạnh nói:

“Anh cho rằng như vậy sẽ huề nhau? Đừng có mơ.” Dĩ nhiên hắn cũng không từ chối việc Tề Ngôn nắn xương lại cho hắn, bởi trong tiềm thức của hắn, Tề Ngôn là người rất tốt.

Cảm thấy Mạc Vũ có xu hướng động thủ, Thiên Nhất hung hăng cắn một cái vào bàn tay hắn.

“Cắn cho thỏa thích đi. Cắn xong thì theo tôi về nhà.” Sự chú ý của Mạc Vũ bị kéo trở lại, hắn không rút tay mình ra, để mặc đối phương cắn, nghiêm túc nói.

Lúc này bên trong phòng tiệc, những giai điệu rung động lòng người từ từ vang lên. Úc Hàn Yên nhìn xung quanh, từng đôi đôi một đã kéo nhau vào sàn nhảy, hai tay cô vòng quanh hông Lăng Diệp, để anh quay sang phía mình, cười hỏi:

“Quý ông đẹp trai, không biết tôi có vinh hạnh được mời ngài nhảy chung một điệu không?”

Cô rất muốn biết, lạnh lùng cùng bá đạo như anh thì khi nhảy Waltz sẽ ra cái dạng gì.

Lăng Diệp nhếch nhếch khóe môi, cúi đầu xuống mổ mổ lên môi Úc Hàn Yên, áp đến tai cô, lè lưỡi liếm liếm vành tai cô, dùng giọng khiêu gợi nói:

“Như em mong muốn.”

“. . . . . .” Tại sao cô cứ có cảm giác trên người Lăng Diệp tản mát ra hơi thở nguy hiểm vậy? Cô hắng giọng một cái, nghiêm túc nói:

“Đột nhiên em không muốn khiêu vũ nữa.”

“Hử?” Thanh âm của Lăng Diệp được kéo ra thật dài, âm cuối đưa lên cao, tràn đầy khêu gợi.

Ánh mắt Úc Hàn Yên lóe lên, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, nói:

“Chân em đau.”

Trong lòng Lăng Diệp lướt qua một nụ cười, người này không biết mỗi khi cô nói dối ánh mắt sẽ lóe lên. Đột nhiên anh ngồi xổm xuống, mạnh mẽ cởi đôi giày thủy tinh của Úc Hàn Yên ra, hai tay vòng chắc quanh eo cô, hơi dùng sức nhấc cô lên, đặt cô giẫm lên trên giầy mình, sau đó sải bước đi đến sàn nhảy.

“. . . . . .” Nhìn đôi môi mỏng của đối phương gần mình trong gang tấc, người nào đó đã trì trệ rồi. Rõ ràng là cô muốn giữ một khoảng cách nhất định với nhân vật nguy hiểm này, nhưng sao cuối cùng lại ngược lại, kề sát đối phương thế này chứ?

Lăng Diệp là bang chủ của bang Liệt Diễm, đồng thời cũng là con nhà quyền quý, cho nên việc khiêu vũ chẳng thể thành vấn đề. Cho dù có mang theo một người cũng không hề ảnh hưởng đến kỹ thuật khiêu vũ đẹp mắt của anh.

Úc Hàn Yên có tâm trạng muốn khóc. Tay trái Lăng Diệp đang lên xuống trêu chọc sau lưng cô, hơi thở ấm áp như có như không phả vào tai cô, đôi môi đỏ mọng thi thoảng lướt qua gương mặt cô. . . . . . Đúng là, lòng hiếu kỳ hại chết con mèo. Nếu cô không đề cập đến chuyện khiêu vũ thì bây giờ đâu có phải bị như thế này.

Lăng Diệp cực kỳ hài lòng khi thấy cơ thể trong lòng mình càng lúc càng mềm mại. Anh rất hưởng thụ nhìn gương mặt càng ngày càng đỏ hồng trước mặt.

“Diệp, em không muốn nhảy nữa.” Giọng Úc Hàn Yên hơi nghẹn ngào, thì thào.

Rất tốt, đã sinh ra dục vọng với mình rồi. Con ngươi đen láy của Lăng Diệp phát ra tia sáng, giống như là trả đũa người kia để anh nhìn thấy mà không ăn được vậy, chỉ nghe thấy giọng nói chậm rãi của anh:

“Anh muốn nhảy.”

“. . . . . .”

Bạch Triết Nhã liếc nhìn hai người nổi bật trong sàn nhảy, lại nhìn bộ dáng chán nản, thất thần của anh trai, nhỏ giọng nói:

“Anh, thích thì phải chủ động theo đuổi, phải có dũng khí bất chấp tất cả xông về phía trước.”

Thấy bộ dáng đối phương vẫn như cũ, cô ta cũng mặc kệ, xoay người đi về phía Lăng Sanh đang ngồi cách đó không xa.

“Ông Lăng, chúc ông sinh nhật vui vẻ!”

Lăng Sanh lục tìm tên đối phương trong đầu mình, nhưng lại không nhớ ra có biết người nào như thế, ông cười hòa ái nói:

“Ha ha, cám ơn, cô là?”

Bạch Triết Nhã cười cười lơ đễnh, dùng giọng dễ nghe nói:

“Cháu là cháu gái của Bạch Lê.”

Cháu gái Bạch Lê? Có vẻ như trong đầu có chút ấn tượng gì đó, ông cười nói:

“Aiz! Cháu xem trí nhớ của ta xem! Người già không dùng được nữa rồi.”

“Đâu có, trí nhớ của ông Lăng vẫn còn tốt lắm! Triết Nhã đã sống ở nước Anh mấy chục năm rồi, hôm qua mới về nước, ông Lăng không nhận ra cháu cũng là chuyện rất bình thường mà.” Cô ta nói xong, dừng một lúc, giống như lơ đãng nhìn về phía sàn nhảy, thở dài nói:

“Tổng giám đốc Lăng đối với vị hôn thê thật tốt! Lại còn để cô ấy giẫm lên chân mình khiêu vũ.”

Lăng Sanh đã xông pha trong thương trường mấy chục năm, nhất định là người tinh tường trong những người tinh tường. Ông đã nghe ra giọng khích bác về mối quan hệ của cháu mình với Tiểu Yên, mặt ông không đổi sắc nói:

“Tên nhóc đó có thể được ở cùng một chỗ với Tiểu Yên là hắn đã có phước lắm rồi. Nếu hắn dám đối xử không tốt với Tiểu Yên thì ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!