Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng hắc đạo bang và tình yêu tột đỉnh

Lăng Diệp phi hành không ngừng trên mặt biển, nhìn chăm chăm vào động tác của Úc Hàn Yên. Anh biết, nhất định cô sẽ có cách thoát khỏi sự khống chế của Nhan Hạo, nếu không cô đã không nói ra mấy chữ đó với anh rồi. Nhìn thấy hành động của cô, Lăng Diệp lập tức điều khiển máy bay đến vị trí cô rơi, đồng thời thả thang dây xuống.

Lăng Diệp sợ dùng pháo đạo hay tên lửa công kích Nhan Hạo, có thể sẽ vô tình làm Úc Hàn Yên bị thương, hơn nữa, anh cũng muốn tranh thủ thời gian cứu cô, nên đã ra lệnh cho tất cả máy bay chiến đấu trên không trung, chặn đường quân cứu viện của Nhan Hạo.

Khi máy bay đến cách vị trí cuối cùng nhìn thấy Úc Hàn Yên khoảng mười mét, Mạc Vũ nhảy xuống biển, tìm kiếm bóng dáng của Úc Hàn Yên.

Tề Ngôn đứng cố định ở đầu cabin, cầm súng tiểu liên bắn không ngừng về phía Nhan Hạo.

Cùng lúc đó, Nhan Hạo cũng rút một khẩu súng lục từ trong người ra, bắn về phía Tề Ngôn. Kĩ thuật bắn súng của hai người đều cực kỳ cao, bắn rất chính xác, nhưng vũ khí và hoàn cảnh của Nhan Hạo đều không bằng Tề Ngôn, nên cuối cùng vai phải của hắn đã bị trúng đạn, hắn quyết định bỏ dù nhảy xuống biển.

Đột nhiên Lăng Diệp nhìn thấy phía chân trời sáng rực như ban ngày, bên tai cũng truyền đến những tiếng đùng đoàng, thì biết luôn thuộc hạ của Nhan Hạo đã tới, đang đọ súng lửa cùng quân mình.

Tề Ngôn đứng ở cửa cabin, cúi đầu vừa nhìn bóng dáng Nhan Hạo, vừa quan sát động tĩnh từ chiếc thang dây.

“Diệp, đi thôi.”

Bất chợt, hắn nhìn thấy Mạc Vũ vọt lên khỏi mặt nước, tay phải đang vòng chắc hông Úc Hàn Yên, tay trái giữ lấy thang dây leo lên, liền trầm giọng nói.

Lăng Diệp nghe thấy cũng không điều khiển máy bay rời đi. Anh vận hành nhanh chóng thiết bị trong tay, vừa nhắm tên lửa về phía máy bay quân địch, vừa nói:

“Chờ hai người bọn họ lên đã. Cơ thể của cô ấy không chịu nổi sự lắc lư nữa đâu.

Tề Ngôn im lặng không nói gì, tiếp tục dùng súng tiểu liên quét xuống mặt biển, đề phòng trường hợp Nhan Hạo ngoi lên, gây thương tích cho Mạc Vũ hoặc Úc Hàn Yên.

Mạc Vũ đương nhiên cũng nhìn thấy máy bay quân sự của Nhan Hạo cách đó không xa, lúc này lại thấy Lăng Diệp vẫn cho máy bay đứng nguyên tại chỗ, thì cũng hiểu rõ ý tứ của anh, nên hắn nhanh chóng leo lên.

Đôi mắt Lăng Diệp dán chặt vào màn hình, đôi tay thon dài múa may nhanh nhẹn trên bàn phím. Anh muốn làm nhiễu sóng thiết bị điện tử của đối phương, để kéo dài thêm chút thời gian cho mình.

Máy bay quân sự của Nhan Hạo bị Lăng Diệp gây nhiễu sóng, không có cách nào bắn trúng được vị trí máy bay XNA của anh, từng đợt tên lửa cùng đạn pháo của đối phương đều rơi rụng xuống vị trí xung quanh chiếc XNA, tạo nên những tiếng vang kinh thiên động địa.

Mạc Vũ vừa vào đến cabin, lập tức kêu lớn:

“Diệp.”

Lúc này Lăng Diệp mới điều khiển cho máy bay tăng tốc rời đi. Ngay sau đó, chiếc XNA giống như sao băng xẹt qua bầu trời đêm.

Mạc Vũ đỡ Úc Hàn Yên đặt xuống chiếc ghế dựa, sau đó đi tới khoang lái nói với Lăng Diệp:

“Để tôi lái cho.”

Lăng Diệp cũng không khách khí, đứng dậy đi về phía cabin.

Bên trong cabin, Tề Ngôn lấy hòm thuốc ra, đầu tiên kiểm tra qua loa cơ thể cho Úc Hàn Yên, sau đó cho cô uống một viên điếu mệnh hoàn. Trước ánh mắt dò hỏi của Lăng Diệp, hắn cau mày nói:

“Tình huống không tốt lắm, lục phủ ngũ tạng của cô ấy đã phải chịu sự chèn ép ở các cấp độ khác nhau, hô hấp rất yếu.”

Cô rất thông minh, biết nếu mình nhảy từ độ cao như thế xuống biển, tên Nhan Hạo yêu quý sinh mạng bản thân như thế, nhất định sẽ không nhảy theo tóm lấy cô. Đội cứu hộ của bọn họ lại giảm đi được không ít chuyện.

Tề Ngôn dừng một chút, nhìn chiếc cổ đỏ nhăn nhúm của cô, tiếp tục nói:

“Lớp da ngoài trên cổ đã bị phá hủy hoàn toàn, cộng với việc ngâm nước biển làm cho da cổ cô ấy đã mất quá nhiều nước, cần ít nhất một tháng chăm sóc đặc biệt mới có thể khôi phục được như bình thường.”

Lăng Diệp cẩn thận từng ly từng tí, ôm Úc Hàn Yên ôm đặt ngồi trên đùi mình, để cô dựa vào ngực mình. Anh cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhợt nhạt của cô, âm thầm nói với cô:

“Nhất định anh sẽ khiến hắn ta phải trả giá thật lớn.”

Phòng y tế, trụ sở chính bang Liệt Diễm.

“Cậu chắc chắn là cậu tự làm?” Tề Ngôn nhíu mày, nâng cao âm lượng hỏi. Không phải là hắn không nhìn thấy đống quần áo tả tơi đang nằm trên mặt đất, mà hắn còn biết rất rõ chúng do Lăng Diệp xé. Lũ quần áo của Úc Hàn Yên mới được anh cởi mà đã thành ra như vậy rồi, còn nói gì đến việc bôi thuốc, băng bó cho cô đây.

“Cậu để đồ xuống đó rồi đi ra ngoài đi.” Lăng Diệp khăng khăng nói. Người phụ nữ của anh, sao anh có thể để cho người đàn ông khác có quá nhiều động chạm tay chân được.

“Nếu không gọi y tá nữ đến vậy?” Dường như Tề Ngôn cũng hiểu được những lăn tăn trong lòng Lăng Diệp, nên đưa ra đề nghị. Bởi từ trước đến nay, Lăng Diệp đều không thích hay có thể nói là rất chán ghét phụ nữ, cho nên toàn bộ nhân viên cùng tất cả các quản lý cấp của bang Liệt Diễm đều là đàn ông.

Lăng Diệp nghiêm túc nặn thuốc mỡ ra tay, đầu cũng không ngẩng lên nói:

“Nữ cũng không được, bây giờ cậu đi ra ngoài.”

“. . . . . .” Ham muốn chiếm giữ thật kinh khủng! Tề Ngôn vội vã đi ra cửa, nếu hắn còn ở lại đây thêm một chút nữa, chắc chắn sẽ bị người kia ném ra ngoài mất.

Một tiếng sau, rốt cuộc Lăng Diệp cũng đi ra khỏi phòng y tế. Trông anh mệt mỏi giống như đã cùng quân địch giao chiến suốt ba ngày ba đêm chưa nghỉ vậy. Tề Ngôn và Mạc Vũ đang ngồi trên ghế sa lon bàn chuyện, nghe thấy động tĩnh, cả hai không hẹn đều dừng nói, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Diệp. Sau khi Mạc Vũ nhìn thấy bộ dạng của Lăng Diệp, hắn cười nhạo không khách khí:

“Diệp, cậu có biết cái gì gọi là ngành công nghiệp chuyên về giải phẫu không hả?” Không cần nói đến vấn đề này, Diệp vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng rồi, sao đã từng chăm sóc người khác đây?

Lăng Diệp ngồi xuống ghế sa lon, cầm lấy chiếc laptop trên bàn, vừa nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình, vừa nói:

“Người phụ nữ của tôi, dĩ nhiên phải do tôi chăm sóc.”

Mạc Vũ và Tề Ngôn im lặng nhìn nhau. Lăng Diệp đưa ngón tay trỏ ra, chỉ vào một điểm trên máy tính, lạnh lùng nói:

“Hủy diệt nó.”

Hai người không đùa nữa, nhao nhao quay đầu nhìn lại – Trung tâm số 3 – nơi sản sinh ra công trình quân sự quan trọng nhất của gia tộc Nhan thị.

Tề Ngôn cau mày, trầm giọng nói:

“Thật sự phải làm như thế sao?”

Từ trước đến nay, gia tộc Nhan thị cùng với bang Liệt Diễm nước giếng không phạm nước sông. Mặc dù hai bên cũng có xung đột lợi ích, nhưng đều thông qua việc đua xe hoặc đánh bạc trong hòa bình để phân chia. Hai bên đều rất hiểu, sức lực của bọn họ ngang nhau, một khi giao chiến sẽ vĩnh viễn không ngừng, trừ phi có một trong hai phải khuất phục. Hôm nay Lăng Diệp làm như vậy, không thể nghi ngờ gì, đó chính là chính thức tuyên chiến với Nhan thị.

Lăng Diệp không nói gì, biểu cảm trước sau đều như một, giữ vững lập trường không cho phép kháng cự. Nhan Hạo ngàn vạn lần không nên làm tổn thương Úc Hàn Yên. Hơn nữa, điều khiến anh ghét nhất là Nhan Hạo có ý đồ với cô.

Mạc Vũ ngược lại lên tiếng:

“Tôi nhớ là Nhan Hạo còn có một người em trai cùng cha khác mẹ, nghe nói quan hệ của bọn họ cũng không tốt lắm.”

Nhan Dịch – người đứng thứ hai gia tộc Nhan thị, dã tâm vô cùng lớn, nhưng khả năng lại không sánh được với Nhan Hạo. Tuy thủ đoạn của hắn không cao minh bằng Nhan Hạo, nhưng cũng được xem là đẳng cấp. Chuyện hắn muốn cướp ngôi cũng không là chuyện ngày một ngày hai. Nhan Hạo đã muốn trừng trị hắn từ lâu rồi, nhưng vì e ngại bậc trưởng bối trong gia tộc – cũng chính là những người đã ra lệnh thủ tiêu cha hắn, cho nên hắn mới chưa dám ra tay động thủ.

Nhưng nếu bang Liệt Diễm thừa dịp Nhan Hạo bị thương, cũng chẳng cần phải để ý đến quá nhiều chuyện, mà chỉ cần nhanh chóng tấn công vào nền công nghiệp của gia tộc Nhan thị, như vậy Nhan Dịch nhất định sẽ mượn cơ hội này lật đổ Nhan Hạo, để mình lên đứng đầu. Ngay cả khi hắn soán ngôi không thành công, thì nội bộ Nhan thị cũng không tránh khỏi sự chia rẽ, khi đó bang Liệt Diễm sẽ đánh đâu thắng đó, chẳng có gì ngăn cản được.

Mạc Vũ dừng một chút, xoa xoa tay nói:

“Diệp, dùng ‘Ưng’ thì thế nào? Vừa đúng lúc ta có thể kiểm tra uy lực của nó.”

Máy bay không người lái “Ưng” không cần phải lập trình trước trình tự các nhiệm vụ, cũng không cần phải chỉ huy qua hộp điều khiển từ xa. Nó có một phần cứng đóng vai trò như bộ não của máy bay, không cần người ở dưới mặt đất, hay trên không, mà tự thực hiện các tính toán cần thiết để đưa ra những quyết định thích hợp thay người lái.

Lăng Diệp gật đầu nói:

“Ừ, rất hợp ý tôi. Vậy chuyện này giao cho cậu xử lý.” Vừa để thử nghiệm máy bay, vừa để công kích gia tộc Nhan Thị.

Mạc Vũ nóng lòng muốn thử, cười nói:

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cho nó bị hủy diệt hoàn toàn.” Đã vào giới hắc đạo, trong máu người nào cũng có chút háo chiến cùng yếu tố khát máu.

Khóe miệng Lăng Diệp hơi nhếch lên không thấy rõ, nói:

“Tôi sẽ để cho Thiên Nhất hỗ trợ cậu.”

Tề Ngôn vuốt vuốt lông mày. Lần này Diệp thật sự đã quyết tâm làm suy giảm thế lực của gia tộc Nhan thị. Thiên Nhất – đế vương của hacker, năm năm trước đã tung hoành ngang dọc, có thể tự do đột nhập vào bất kỳ hệ thống nào để ăn cắp dữ liệu, sửa đổi thông tin.

Bốn năm trước hắn đã bị Lăng Diệp thu phục. Hiện giờ hắn vẫn đang an phận làm việc tại trung tâm nghiên cứu phát triển kỹ thuật cao cấp của tập đoàn Lăng Thị. Lần này Diệp điều động hắn đi, đã đủ thấy mức độ nghiêm túc của anh.

Vì Lăng Diệp muốn tự tay chăm sóc cho Úc Hàn Yên, nên anh không trở về biệt thự. Phòng y tế được kê thêm một chiếc giường lớn để anh nằm ngủ. Hôm sau anh cũng không đến công ty làm việc, mà xử lý công việc luôn tại phòng khách ở lầu một của trụ sở bang Liệt Diễm.

“Reng reng reng. . . . . .”

Lăng Diệp liếc mắt nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình. Anh ấn nút nghe, nhàn nhạt nói:

“Có chuyện gì?”

“Tổng giám đốc, chủ tịch tập đoàn Bạch Thị đã cho người mang tới 99 bông hồng đỏ, nói là nhất định phải giao tận tay cho tiểu thư Úc Hàn Yên.”

Chiếc bút máy trong tay Lăng Diệp “pằng” một tiếng, gẫy thành hai đoạn. Anh hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:

“Ném cả người và hoa ra ngoài.”

“Vâng. Tôi biết rồi.”

Lăng Diệp cúp điện thoại, trong lòng anh đầy phiền não. Anh không thích Úc Hàn Yên bị người khác nhớ đến, nhưng mà hết lần này đến lần khác, cô lại bị người khác nhớ thương. Hơn nữa, không phải chỉ có một người, mà còn……. Hai người bọn họ, một người là đối thủ của anh trong giới bạch đạo, còn người kia lại là đối thủ của anh trong giới hắc đạo.

Anh gác công việc qua một bên, đứng dậy đi vào phòng y tế. Anh đứng cạnh giường Úc Hàn Yên, cúi người nhìn xuống gương mặt đang ngủ đầy ngây thơ của cô. Anh đưa tay ra, dùng sức nhéo nhéo vào làn da mịn màng của cô, giống như mượn cách này để trút đi những cảm xúc khó chịu trong lòng vậy.

Buổi chiều cùng ngày.

“Tổng giám đốc, chủ tịch tập đoàn Bạch Thị muốn hẹn gặp ngài. Ngài ấy nói muốn bàn bạc với ngài về vụ đấu thầu mảnh đất bên Manhattan.”

Mặt Lăng Diệp tối sầm, nói ngắn gọn nhưng quả quyết:

“Không gặp.”

Chủ ý của Bạch Triết Hiên anh rất rõ. Chẳng phải là hắn muốn tăng cơ hội hợp tác giữa hai bên, mà hắn đang cố tình tạo cơ hội để được gặp Úc Hàn Yên. Chuyện đấu thầu mảnh đất đó chẳng có gì hay để thương lượng cả. Tất cả đều là chiêu trò của hắn.

“Vâng, tổng giám đốc. Tôi biết rồi.”

Lăng Diệp cúp điện thoại. Nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng, gần bằng không độ C. Mặc Vũ vừa từ bên ngoài trở về thấy thế, lại tưởng rằng Lăng Diệp đang tức giận vì chưa nghe thấy thông tin Trung tâm số 3 bị phá hủy, thân thể hắn co rút, rón rén xoay người rời đi.

Không phải là hắn chưa có động tĩnh, mà dù sao cũng phải có một kế hoạch tinh vi! Nói thế nào thì Trung tâm số 3 cũng là địa bàn của Nhan Thị, sao có thể tấn công tùy tiện được. Hơn nữa, hắn cũng không thể để cho “Ưng” gây náo loạn khắp nơi giữa ban ngày ban mặt được. . . . . . Đến lúc đó, người dân các nước hoang mang, chính phủ các nước sẽ cảnh giác rất phiền toái.

9h sáng ngày thứ ba.

“Tổng giám đốc, chủ tịch tập đoàn Bạch Thị cho người mang đến 99 bông hồng đỏ, nói là nhất định phải giao tận tay cho tiểu thư Úc Hàn Yên.”

Cây bút máy trong tay Lăng Diệp “pằng” một tiếng, lại gẫy làm hai đoạn. Anh hít sâu hai hơi, lạnh lẽo nói:

“Phàm là đưa hoa cho Úc Hàn Yên, bất luận là ai đều không cho vào.”

Lăng Diệp nói xong, ném chiếc điện thoại di động vào một góc ghế salon giống như ném rác. Mạc Vũ mới từ trên lầu đi xuống, vẫn còn đang ngái ngủ rất không may lại nhìn thấy cảnh này. Hắn sợ cái mạng của mình cũng giống như chiếc điện thoại kia, cơn buồn ngủ nhanh chóng tiêu tan, vội vàng nói:

“Tôi đảm bảo là tối hôm qua Trung tâm số ba đã bị phá hủy không còn mảnh nào.”

Lăng Diệp ngẩng đầu, nhìn hắn kinh ngạc.

Mạc Vũ bị nhìn thế thấy sợ hãi, cấp tốc nói:

“Bên chúng ta không tổn thất người nào. Sự việc sau đó cũng đã được xử lý rất êm đẹp, tuyệt đối sẽ không bị người khác bắt được nhược điểm.”

Lăng Diệp có vẻ như đã hiểu ra gì đó, buồn cười nói:

“Tôi có nói gì cậu không hả?”

Mạc Vũ chớp mắt hai cái, thở phào nhẹ nhõm. Hắn vỗ vỗ ngực giống như an ủi trái tim mềm yếu của mình, lẩm bẩm:

“Ma vương tức giận không phải nhằm vào ta, thật tốt.”

Đã khôi phục bình tĩnh, Mạc Vũ lại trở về với bộ dáng ba lăng nhăng. Hắn đi về phía Lăng Diệp, cười trên nỗi đau khổ của người khác:

“Là ai không có mắt chọc tới Ma Vương đại nhân của chúng ta vậy?”

Lăng Diệp không trả lời vấn đề của hắn, mà âm trầm hỏi:

“Cậu rất rảnh rỗi?”

Trong lòng Mạc Vũ “lộp bộp” một phen, cười ngây ngốc đáp:

“Được rồi, được rồi.”

“Cho gia tộc Nhan Thị thêm một trận lửa nữa, bây giờ bọn họ vẫn chưa đủ loạn đâu.”

Lăng Diệp dừng một lúc, lại tiếp tục nói:

“Lần này là người trong gia tộc Nhan đi.”

Mạc Vũ cười khổ nói:

“Diệp, cậu đúng là không coi cái mạng nhỏ của tôi ra gì mà.” Người trong gia tộc Nhan gia có thể nói đến là đến, nói đi là đi sao?

Lăng Diệp hoàn toàn không bị đối phương làm ảnh hưởng, nhàn nhạt nói:

“Mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, chỉ cần quăng xuống một quả bom là coi như đã thành công. Sau khi thành công, phần thưởng tùy ý cậu.”

Ánh mắt Mạc Vũ đột nhiên nở rộ vô cùng rực rỡ. Hắn hưng phấn hỏi:

“Thật?”

Lông mày Lăng Diệp nhướng lên, hỏi ngược lại:

“Cậu nói xem?”

“Tôi muốn được nghỉ phép một tháng!” Mạc Vũ lớn tiếng nói, trong giọng tràn đầy vui sướng.

Lăng Diệp miễn cho ý kiến, đứng dậy đi tới trước tủ để TV. Anh cúi người kéo ngăn kéo lấy ra một cây bút máy màu đen mới tinh, đang định quay về làm việc tiếp thì nghe thấy giọng nói của Tề Ngôn truyền đến:

“Diệp, cô gái của cậu đã tỉnh.”

Trong mắt anh thoáng qua tia vui mừng, tiện tay anh đặt cây bút lên bàn, đi nhanh lên tầng hai.

Mạc Vũ nghe Tề Ngôn nói, kinh ngạc đến nỗi không thể khép miệng lại được. Năng lực phục hồi của cô gái này quá mạnh. . . . . .

Lăng Diệp đi vào phòng y tế, đúng lúc nhìn thấy Úc Hàn Yên đang mở mắt. Anh vội vàng hỏi:

“Thấy thế nào rồi?”

Úc Hàn Yên nhìn anh tức giận, điều này còn phải hỏi sao? Nhất định là rất đau, toàn thân giống như bị bánh xe lăn qua. Chỉ có điều, làm nũng với người khác không phải là phong cách của cô, cho nên chỉ nhàn nhạt đáp:

“Tốt rồi.”

Đầu của Lăng Diệp trì trệ, lại tin lời người kia nói, còn cảm thấy cô thật may mắn. Anh gật đầu một cái, nghiêm túc nói:

“Ừ, thế là được rồi. Em nhanh khỏe lên một chút, ốm đau nằm lỳ trên giường nhìn chướng mắt.”

Mạc Vũ trợn trừng mắt, kiểu đối thoại này. . . . . . Đúng là, hai người nói chuyện với nhau cũng không sử dụng ánh mắt bình thường. Hắn kéo kéo vạt áo Tề Ngôn, ra hiệu bằng mắt ý bảo hắn ra ngoài.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!