Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Giám Đốc Và Tình Yêu Định Sẵn

Lục Tử Hiên lanh lẹ kéo cô đi vào thang máy, ấn phím xuống tầng hầm dưới đất, lúc này đại não Đồng Lôi vẫn mơ hồ, mặc cho anh loay hoay, cho đến khi anh khóa cô cố định bên trong xe mới phát giác có cái gì không đúng.

Xe đã nhanh chóng chạy đi.

“Anh dẫn em đi đâu?” Cô khẽ quay đầu, lại nhìn gò má anh mang theo nụ cười, tim nhanh chóng nhảy lên, gần đây, không biết vì sao, mỗi lần nhìn anh đại não cũng không linh hoạt nữa tim cũng không tự chủ được mà nhảy lên liên tục, đặc biệt là khi anh nói yêu mình, trong lòng lại có chút mong đợi.

A, trời ơi, mình làm sao thế này? Có phải là bị bệnh hay không, không được, ngày nào đó phải đi bệnh viện khám một chút, hất mặt không nhìn tới anh, âm thầm nắm thật chặc quần áo trước ngực, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

“Em làm sao vậy?” Lục Tử Hiên lo lắng hỏi, chân mày cũng nhíu lại, đưa tay sờ soạng ở trên trán cô, nhiệt độ rất bình thường, chắc không ngã bệnh.

Đồng Lôi ngẩn ra, nhịp tim mới vừa bình phục lại tăng tốc lần nữa, ngay cả gương mặt cũng đỏ lên, đây là Lục Tử Hiên sao? Tại sao thỉnh thoảng làm những động tác này khiến mình hiểu lầm, chẳng lẽ anh thật sự đã bắt đầu tiếp nhận mình, không phải đang đùa mình chứ, những thứ này là cô hy vọng, nhưng lại không dám hy vọng xa vời.

Nhìn theo anh, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, ánh mắt Lục Tử Hiên vừa hay nhìn thấy khóe miệng cô đang cười, ánh mắt chợt lóe, nha đầu này lại đang nghĩ chuyện gì vui vẻ?

“Em đang nghĩ cái gì? Sao vui vẻ như vậy?”

Đồng Lôi phản ứng trong nháy mắt, con ngươi xinh đẹp khóa gò má kia lại thật chặc, sắc mặt không khỏi đỏ lên, khẽ cúi đầu ——

“Không có gì?” Âm thanh nhỏ bé, nếu không phải ở bên cạnh cô đoán chừng đều nghe không được, sau đó lại ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn theo anh: “Anh rốt cuộc muốn mang em đi đâu?”

“Bí mật!” Môi mỏng xinh đẹp chỉ khạc ra hai chữ, cố ý không nói cho cô.

Đồng Lôi nhàm chán bĩu môi, hừ, có gì đặc biệt hơn người, dứt khoát quay đầu không để ý tới anh, dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, thật ra thì trong lòng rất không thoải mái, dù sao anh mới vừa muốn tiếp nhận mình, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy xa lạ.

“Lục Tử Hiên, em. . . . . . Có thể hỏi anh một vấn đề được không?” Chép miệng, lời này của Đồng Lôi nín trong lòng mấy ngày nay, cuối cùng cũng muốn hỏi ra, nếu không cô sẽ hỏng mất .

“Cái gì?” Lục Tử Hiên căn bản không có nghĩ quá nhiều, mắt không nhìn cô, nghiêm túc lái xe, anh muốn mang cô đi một chỗ, đây có lẽ là cơ hội để bọn họ tiếp nhận đối phương, anh nghĩ bất luận như thế nào cũng muốn cô chân thành tiếp nhận mình, chân thành rộng mở cánh cửa lòng với mình.

Cho nên hôm nay mới đến công ty tìm cô, không để cho cô phản ứng, liền dẫn cô ra ngoài, mặc dù cô đi cùng với mình cũng sẽ cười, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng và tự ti.

Quay đầu nhìn về phía cô, lại thấy cô chỉ một mực nhìn ngoài cửa sổ, cả người tản ra hơi thở lo lắng, lòng Lục Tử Hiên giống như bị người hung hăng nhéo một cái.

“Không phải có vấn đề muốn hỏi sao? Tại sao không nói?” Cười khẽ, tựa như một bộ thuốc giải tốt trừ khử lo lắng trong lòng Đồng Lôi, lấy dũng khí, quay đầu, ánh mắt lóe lên: “Lục Tử Hiên. . . . . . Anh yêu em thật sao?” Đến bây giờ cô vẫn còn chưa tin, còn hoài nghi những lời nói ban đầu của anh.

“Chờ một chút em sẽ biết, xin em nhất định phải tin tưởng anh.” Lục Tử Hiên hàm hồ trả lời, tuy nhiên anh lại không thật sự nhìn cô.

Chính lúc này xe rẻ vào một con đường khác.

Nhưng Đồng Lôi không phát hiện, lông mi dài bi thương rũ xuống, cuối cùng là lòng mình quá tham lam, muốn được người đàn ông này yêu, thật ra thì chỉ một chút quan tâm của anh như vậy là đủ rồi.

Lòng của Lục Tử Hiên chợt đau đớn, vẻ mặt bi thương của cô tựa như một thanh kiếm hung hăng xé nát trái tim của anh.

Lôi Lôi, không cần đau lòng, chờ một chút là biết, âm thanh đáy lòng đang kêu gọi, nhưng anh không biết nên giải thích thế nào, bởi vì bất luận anh nói thế nào đều là vô dụng.

Nước mắt không tiếng động rơi xuống, không nên trách cô không có tiền đồ, chỉ là cho dù ai đụng phải chuyện như vậy cũng không kiên cường nổi, cô cũng muốn kiên cường, nhưng mệt quá.

Xe ngừng lại, hai vai lay động, Lục Tử Hiên mới giật mình —— cô ấy khóc.

“Đừng khóc, anh. . . . . .” Hoảng hồn, vừa định ôm chầm cô, lại bị một tiếng thét đánh vỡ.

“Lão gia, phu nhân, tiểu thư cùng cô gia trở lại.”

Lục Tử Hiên lanh lẹ xuống xe, sau đó vòng qua sườn xe đi tới trước cửa kế bên tài xế, lịch sự mở cửa xe cho cô, Đồng Lôi nhìn anh một cái, khóe mắt còn sót nước mắt, có chút không hiểu?

“Chờ một chút rồi em sẽ biết đáp án.” Một câu của Lục Tử Hiên giải trừ nghi ngờ trong lòng Đồng Lôi, đau lòng lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, hôn đôi mắt khóc đỏ một cái, sau đó ôm hông của cô đi vào bên trong biệt thự.

 

Trong sân, cỏ được chăm sóc rất bằng phẳng, những bông hoa xinh đẹp tranh nhau khoe sắc, ở nơi này mùa hè rất nóng bức, suối phun nhẹ nhàng phun nước, mang đến một chút mát mẻ.

“Sao anh biết nhà em?” Đồng Lôi mừng rỡ nhìn anh, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, trong trí nhớ của cô, xưa nay Lục Tử Hiên chưa từng tới nơi này bao giờ, nhưng bây giờ xác thực là đang đứng ở chỗ này.

“Sao em cứ xem thường chồng mình như vậy?” Nhìn bộ dạng của cô, xem ra quyết định của mình không sai, ít nhất hiện tại cô rất vui vẻ, tay nhẹ nhàng nhích cô lại gần mình, khẽ hôn lên gò má cô: “Anh còn muốn em ở lại bên cạnh anh thì nhà của cha vợ sao anh có thể không biết chứ?”

Đồng Lôi bị lời nói của anh làm cho sửng sốt một chút.

Cửa biệt thự mở rộng ra, một bóng dáng quen thuộc rơi vào tầm mắt, ba, mẹ còn có An An, những người khác đều là người giúp việc Đồng gia.

Đồng Lôi hít mũi một cái, nếu như Lục Tử Hiên không ôm cô, cô sẽ trực tiếp nhào tới.

“Ơ, đây không phải là Đồng đại tiểu thư của chúng ta ư, thế nào hôm nay có thời gian trở lại. . . . . .” An An lên tiếng đầu tiên, âm thanh âm dương quái khí nhạo báng Đồng Lôi, rất rõ ràng cô còn để trong lòng chuyện Đồng Lôi cho mình leo cây.

“An An, đừng nóng giận!” Trong lòng Đồng Lôi cũng không dễ chịu, dù sao An An mới trở về, thật vất vả mới gặp, ai biết mỗi lần đều sẽ có tình huống phát sinh, hơn nữa gần đây mình luôn bận việc, càng thêm không có thời gian theo cô.

“Nha đầu chết tiệt kia, thế nào có chồng liền quên chị em tốt rồi, cái người này thấy sắc quên tình nghĩa.” Ngưng An An liếc mắt nhìn Lục Tử Hiên, một tay kéo cô từ trong ngực Lục Tử Hiên ra, nếu không phải ở chỗ này có nhiều người như vậy, cô nhất định sẽ hung hăng đánh cô hai quyền.

“An An, cậu đừng nói lung tung!” Đồng Lôi thận trọng nhìn lén Lục Tử Hiên một cái, lẩm bẩm với An An, mặc dù bọn họ là vợ chồng không sai, nhưng quan hệ của bọn họ quá phức tạp, loại lời nói mập mờ này không biết anh nghe có tức giận hay không.

“Tớ nói lung tung sao?” An An bĩu môi kháng nghị.

“An An!” Đồng phu nhân luôn luôn hiền hoà, lôi kéo ống tay áo An An: “Lôi Lôi mới kết hôn, dĩ nhiên thời gian ở cùng chồng phải nhiều hơn chút, chẳng lẽ con để cho nó ngày ngày đi cùng với con sao?”

Lời nói này của Đồng phu nhân nghe như giải vây giúp Đồng Lôi, nhưng ngầm trộm nghe càng thêm mập mờ, cái này khiến mặt Đồng Lôi càng thêm đỏ, Lục Tử Hiên lại còn ngại thêm phiền nói nhỏ ở bên tai cô: “Bảo bối, em xấu hổ sao?”

Ở trong mắt người khác thì bọn họ vô cùng ân ái, chỉ có mắt Đồng Tường vẫn lạnh lùng nhìn tất cả, đi tới trước bọn họ không nhanh không chậm nói: “Tôi có lời muốn nói cùng các người.”

Đồng Lôi nhìn sắc mặt của ông không tốt lắm, tiếng hô thật nhỏ: “Cha ——” Lục Tử Hiên lại nắm tay cô thật chặc, ánh mắt ý bảo, không có việc gì, sau đó ôm cô đi theo sau lưng Đồng Tường lên lầu.

Bên trong thư phòng, Đồng Tường an tĩnh đứng ở bên cửa sổ sát đất, xuyên thấu qua thủy tinh nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, hiện lên trong đầu hành động vừa rồi giữa bọn họ, đây không biết là thật hay giả.

Đồng Lục kết thân, ông vẫn cảm thấy thật có lỗi với Lôi Lôi, đây là sau khi cô kết hôn, lần đầu tiên về nhà, ông nhìn ra được, Lục Tử Hiên thật không tệ, nhưng bọn họ cũng không hạnh phúc, mặc dù động tác rất thân mật nhưng không có hạnh phúc, có chăng chỉ là lo lắng.

Cửa trong dự liệu bị mở ra, một đôi bóng dáng hài hòa chậm rãi đi vào.

“Cha. . . . . .” Đồng Lôi mở miệng, lo lắng nếu như Đồng Tường hỏi mình cái gì thì làm sao trả lời?

“Cha. . . . . .” Lục Tử Hiên mở miệng, anh biết anh đối với Đồng Lôi chưa đủ tốt, làm thương nhân anh làm sao sẽ không biết, chỉ là hiện tại anh thật sự cần cô.

Đồng Tường không nói gì, đưa lưng về phía bọn họ, thở dài thật sâu, ông biết lục Tử Hiên là một đối thủ kinh doanh hiếm có, nhưng ông hi vọng con gái của mình hạnh phúc.

“Cậu yêu con bé sao?” Xoay người, mắt chăm chú nhìn chằm chằm Lục Tử Hiên, muốn nắm bắt bất kỳ biểu tình gì của anh, ông không cần bất kỳ sự lừa gạt nào.

Đồng Lôi rất khẩn trương, cô không ngờ Đồng Tường sẽ hỏi những thứ này, con ngươi nhìn về Lục Tử Hiên, lúc này thế nhưng cô lại sợ anh sẽ phủ định.

“Yêu!” Lúc Lục Tử Hiên nói câu này, không có một tia do dự, lúc nói câu này, anh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, giống như áp lực ngàn cân trong lòng đột nhiên buông lỏng ra, thì ra không biết từ lúc nào mình đã sớm yêu rồi, là cô gái thoạt nhìn rất nhu nhược nhưng lại rất kiên cường.

Có lẽ chỉ đến khi yêu một người đến không thể nhận ra thì mới có thể bật thốt nên lời.

Đồng Lôi lại cảm thấy trên người Lục Tử Hiên truyền tới sức mạnh, anh nói anh yêu mình, không có một tia do dự, lòng của cô tựa như gặp được ánh mặt trời, thì ra mình đã sớm chờ mong.

“Nhưng, giữa các người không hài hòa, hoặc chỉ là thương hại.”

“Cha!” Thì ra ba cái gì cũng biết, nhìn khuôn mặt tang thương của ông, Đồng Lôi mới phát hiện được mình hạnh phúc dường nào, có một người ba thương yêu mình.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!