Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Giám Đốc Và Tình Yêu Định Sẵn

*Tiểu tam: kẻ thứ ba (dùng từ “tiểu tam” cho nó ngôn tình xíu nha…^^)

Sắc trời đã không còn sớm, Lục Tử Hiên hình như vẫn chưa có dấu hiệu trở về.

Trong đầu Đồng Lôi nặng trĩu, hiển nhiên lời nói của Lý Cẩm có tác dụng, trên tay cầm hộp điều khiển ti vi không ngừng đổi kênh, trong đầu không ngừng thoáng qua hình ảnh hai người bọn họ chung sống, có khóc có cười, có bất dắc dĩ. . . . . . Thì ra là không biết từ lúc nào, mọi nơi trong cuộc sống của mình đều có bóng dáng của anh.

“Tổng giám đốc Lục thị, người tình đêm khuya . . . . . .” Một âm thanh chói tai vang lên, tay ấn điều khiển ti vi rõ ràng dừng lại một chút, hình ảnh xuất hiện trước mắt mơ hồ không rõ, chỉ là người đó nhất định là Lục Tử Hiên, cô biết quần áo của anh.

Miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc, cơ hội gì chứ, cái gì yêu thương, mới xoay mặt đi liền tìm phụ nữ, làm hại mình trăn trở suy nghĩ lâu như vậy, tắt TV, xem ra người đàn ông giống như anh căn bản không thể tin được.

Vô tri vô giác lên lầu, lăn qua lộn lại làm thế nào cũng không ngủ được.

“A. . . . . .” Phiền não ôm đầu, xem ra chính mình thật có khuynh hướng bị ngược, lại có thể lo lắng anh có việc gì không, hình ảnh vừa rồi xem ra Lục Tử Hiên lại uống rượu.

Thật là một người đàn ông phiền toái.

Đồng Lôi không biết mình làm sao tìm được khách sạn kia, chỉ tùy tiện khoác bộ quần áo, trên chân còn mang dép, chận chiếc xe taxi đi ngay.

“Lôi Lôi. . . . . .” Lục Tử Hiên quả thật say không nhẹ, Kim Tư Hàm thật vất vả mới đỡ được anh trở về phòng, nhưng ngoài ý muốn bên miệng anh nghe được tên một cô gái khác.

Cô gái hung hăng cắn môi dưới, đôi môi đầy đặn hình như muốn cắn ra máu: “Lục Tử Hiên xem như anh lợi hại, em vì anh làm nhiều việc như vậy, lại không chiếm được một tia yêu thích từ anh, cô gái kia, cô coi là cái gì?”

Cánh tay vòng trên cổ của anh thật chặt, môi đỏ mọng nhẹ nhàng vuốt ve nơi cổ họng của anh: “Anh chỉ có thể là của em.”

“Lôi Lôi!” Lục Tử Hiên đẩy cô ra một chút, bởi vì men say nên cặp mắt mông lung, nhất thời nhếch môi, một bàn tay to lau gò má của cô: “Ha ha, cô không phải là Lôi Lôi, Lôi Lôi đẹp hơn cô nhiều.” (Anh này say mà cũng ác quá…nói zậy cô gái nào chịu nổi chứ…cho tức chết tiểu tam..hehe)

“Không, anh tốt nhất nhìn em cho kỹ, em là, em chính là Lôi Lôi của anh.” Nắm lấy bàn tay đang che ở trên mặt mình, không ngừng vuốt ve, dịu dàng nhìn người đàn ông.

“Có thật không?” Gương mặt tuấn tú từ từ đến gần, cô gái y hệt đà điểu nhắm mắt lại, nghĩ là sẽ hôn, nhưng lại không rơi xuống, không ngờ bị anh đẩy ngã: “Không, cô không phải, cô ấy căn bản khinh thường tôi đụng vào cô ấy, ha ha!” Cuồng vọng cười to, khóe mắt lại trợt xuống một giọt lệ.

“Chính là ở chỗ này sao?” Một đạo âm thanh ngọt ngào truyền đến ngoài cửa.

Đồng Lôi chỉ vào một cánh cửa sang trọng, cô nhất thời nhanh chóng quên mất quán rượu này là tài sản của Đồng thị, cho đến khi có người kêu cô là tiểu thư, như vậy cũng tốt, giảm bớt rất nhiều phiền toái.

“Nơi này mình tôi là được, các người đều đi hết đi.” Tâm tình của cô rất phức tạp, có lẽ bây giờ anh đang cùng người phụ nữ ấy hô mưa gọi gió rồi, bực nhất là chuyện xấu này bị người ngoài nhìn thấy, khẳng định không tốt.

“Tiểu thư, chúng tôi đi trước. . . . . .” Quản lý khách sạn có chút bận tâm nhìn cô, tiểu thư thật là không dễ dàng, chồng mình cùng với người phụ nữ khác tới khách sạn, còn có thể làm gì.

Đồng Lôi gật đầu một cái, điều chỉnh tốt tâm tình, quét thẻ ra vào, đẩy cửa vào.

‘Phòng tổng thống’, a, Lục Tử Hiên thật đúng là chịu xuống tay, trang trí siêu cấp xa hoa, đèn thủy tinh chiếu ánh sáng đến chói mắt, cả căn phòng quá lớn, có vẻ trống rỗng.

Bên tai, mơ hồ truyền đến âm thanh rất nhỏ, Đồng Lôi nhíu nhíu mày, theo phương hướng phát ra âm thanh đi tới.

“Thật sự là em, tin tưởng em, em yêu anh như vậy.” Kim Tư Hàm ôm cổ Lục Tử Hiên, mặc kệ như thế nào, hôm nay cô nhất định phải giữ anh lại, nếu có thể mang thai đứa bé của anh, vậy thì càng tốt.

Lục Tử Hiên tham luyến vuốt ve gò má của cô, hôm nay cô lạnh nhạt, giống như đẩy anh vào trong hầm băng, trong miệng tự lẩm bẩm: “Lôi Lôi. . . . . . Lôi Lôi. . . . . . Em yêu anh thật sao?”

Kim Tư Hàm vui vẻ ra mặt, còn chưa nói ra miệng, liền dừng lại tại chỗ? Ánh mắt lập tức ổn định ở cửa, nơi đó mơ hồ có một bóng dáng, Lục Tử Hiên không rõ chân tướng nhìn lại, men say lập tức tiêu đi rất nhiều, giống như tất cả đều biến mất, chỉ còn lại bóng dáng kia.

“Lôi Lôi. . . . . .” Chỉ kêu lên một tiếng, thả người xuống phía dưới.

Ở cửa, mắt Đồng Lôi trợn trắng, anh bất tỉnh thật là đúng lúc?

“Cô là ai?” Kim Tư Hàm cao ngạo nhìn cô gái trước mắt, đầu tóc rối bời, trên chân cô gái còn mang dép, chuyện tốt của cô lại bị cô ta quấy rối.

“Không thể nào, cô không phải thích người đàn ông này sao? Sao ngay cả vợ của anh ta cũng không nhận ra sao?” Đồng Lôi thật sự là quá tức giận, không phải là một tiểu tam sao? Sao vẫn có khí thế như vậy: “Xem ra cô còn chưa hiểu tình huống, tôi tới là muốn dẫn chồng của mình về, làm phiền cô nhường đường một chút.” Đi thẳng đến bên giường, đỡ Lục Tử Hiên say khướt lên, lúc đi vẫn không quên nhắc nhở Kim Tư Hàm: “Mời cô lần sau muốn tìm chồng người ta thì phải biết rõ đối thủ trước.”

“Cô. . . . . .” Tay thon run rẩy chỉ về phía cô, trong con ngươi chứa lửa giận hừng hực, bởi vì tức giận, ngực phập phòng kịch liệt.

Đồng Lôi dừng bước lại, sức lực thân thể chống đỡ Lục Tử Hiên, quay đầu lại, nhìn cô thật gắt gao, lúc này chợt nhẹ nhàng cười một tiếng.

Bên trong phòng lập tức khôi phục an tĩnh.

Ở bên cạnh ngón tay của Kim Tư Hàm nắm chặt, tất cả ngũ quan đều vặn vẹo ở chung một chỗ.

Trong hành lang khách sạn, Đồng Lôi cật lực kéo Lục Tử Hiên, gò má trắng nõn bởi vì dùng sức quá mức mà mồ hôi hột liền rỉ ra, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ: “Anh là heo à, sao lại nặng như vậy, đời trước tôi nhất định là mắc nợ anh rồi, nhưng mà dưới tình huống lần này nhìn anh cũng không tệ nên tha cho anh một lần, lần sau nếu còn như vậy, tôi nhất định vứt anh ở chỗ này.”

Trong lòng Đồng Lôi rất vui vì mới vừa rồi cô đã nghe được cái gì đó? Khi say trong miệng người đàn ông này vẫn kêu tên cô, cảm giác hạnh phúc thản nhiên dâng lên.

Tốn sức đưa anh đến thang máy, dựa anh ổn định vào tường thang máy, lẳng lặng nhìn khuôn mặt anh, tôi không phải là quá hẹp hòi, mà là sợ bị tổn thương lần nữa, tôi có phải nên tin tưởng anh? Cho anh một cơ hội? Cũng cho chính mình một lần cơ hội hay không?

“Đinh” một tiếng, thang máy đóng lại, Đồng Lôi chỉ lo nhìn Lục Tử Hiên, không nhìn thấy nụ cười quỷ dị sau lưng, Kim Tư Hàm nhanh chóng ấn xuống một chuỗi số, sau đó bước vào thang máy bên cạnh.

 

“Tới đây, tới đây. . . . . .”

“Là tổng giám đốc Lục đấy. . . . . .”

“Đâu? Đâu?”

Đồng Lôi mới vừa bước ra khách sạn, mắt liền choáng váng

Đây là tình huống gì, lúc nào thì nơi này lại tụ tập nhiều người như vậy, hơn nữa trong tay mọi người đều cầm máy ảnh, camera, nếu như cô không nhìn lầm, những người này là ký giả của tạp chí lá cải.

Chỉ là, tại sao bọn họ lại ở chỗ này, hoặc là bọn họ làm sao biết mình xuất hiện ở nơi này?

“Tiểu thư, xin hỏi giữa cô và tổng giám đốc Lục là thế nào?”

“Xin hỏi tiểu thư, người tình mới vừa đi theo tổng giám đốc Lục là cô sao?”

“. . . . . .”

“. . . . . .”

Hiển nhiên những người này, căn bản cũng không biết cô chính là Đồng Lôi, cũng đúng, cho tới bây giờ cô không thích xuất hiện trước ánh đèn flash, huống chi hiện tại bộ dạng mình như thế này, coi như cô nói cô là vợ của Lục Tử Hiên, đoán chừng cũng không có ai tin.

“Tiểu thư, mời cô trả lời vấn đề của chúng tôi.”

“Các người đừng nói nhảm nữa…” Lục Tử Hiên đang ngủ, chỉ cảm thấy bên tai vang lên ong ong, ồn ào không nghỉ, làm hại anh không cách nào nghỉ ngơi, liền tỉnh lại, kêu loạn trước mặt ký giả một hồi.

Thấy anh đã tỉnh lại, mọi người lập tức sôi nổi hẳn lên.

“Lục tiên sinh, nghe nói quan hệ giữa anh và vợ không tốt đúng không?”

“Lục tiên sinh, có phải hôm nay anh ở chỗ này với người tình hay không?”

“. . . . . .”

“. . . . . .”

“Lục tiên sinh, có phải hôn nhân của anh đã không cách nào duy trì được nữa phải không?” Mày kiếm Lục Tử Hiên khẽ nhíu lên, đột nhiên tròng mắt tối sầm lại, mang theo tức giận rơi vào trên người ký giả đã hỏi câu hỏi đó: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng tôi muốn ly hôn vậy?” Đôi tay giữ thật chặt hai vai của người kia, khát máu nhìn theo hắn, hắn mới vừa nói đụng đến chỗ đau của anh.

Người nọ có chút bị đau, khẽ tránh khỏi sự kiềm chế của anh, thật may là Lục Tử Hiên uống rượu quá nhiều, thân thể có chút không ổn, nếu không sẽ không thả hắn ra, rất nhanh liền biến mất ở trong đám người.

“Lục tiên sinh. . . . . .”

“Lục tiên sinh. . . . . .”

Đầu đau như muốn nứt ra, thân thể mất thăng bằng tuột xuống, Đồng Lôi căn bản không kịp dìu anh, cả người tê liệt ngã xuống trên mặt đất, vừa rồi, cô chỉ là hoảng hốt hạ xuống, nhưng không ngờ Lục Tử Hiên đã tránh khỏi cô.

“Tử Hiên. . . . . .” Đột nhiên một tiếng thét chói tai phá vỡ yên tĩnh lúc này, một bóng dáng lao ra từ khách sạn, tốn sức muốn đỡ người đàn ông đang say không biết gì trên đất dậy.

“Cô gái này là ai vậy?”

“Hình như đây là cô gái mới vừa vào khách sạn cùng tổng giám đốc Lục thì phải?”

Các ký giả rối rít nhìn về phía cô gái đang ngồi trên đất, đèn flash không ngừng lóe ra, đây là chứng cứ tốt nhất chứng tỏ sự kết thân Đồng Lục sắp sửa tan vỡ? Làm sao có thể buông tha?

Cô gái giống như không phát hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm, một lúc chợt ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt.

“Lục phu nhân, cô đánh tôi là được rồi, tại sao còn muốn chia cách như vậy?”

“Éc. . . . . .” Đồng Lôi kinh ngạc, đây là tình huống gì?

Lúc này Đồng Lôi mới phát hiện ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái này rõ ràng có dấu năm ngón tay, trong lòng cười lạnh, à, xem ra đã làm không ít chuyện? Không tiếc tự mình đánh mình?

“Lục phu nhân?” Có người nghi ngờ lên tiếng.

Không biết là người nào phản ứng kịp chợt chỉ về phía Đồng Lôi: “Thì ra cô ấy không phải là người tình gì, cô ấy là thiên kim Đồng gia, vợ của tổng giám đốc Lục.” Trời ơi, cô ấy đến đây là bắt kẻ thông dâm sao?

Đèn flash nháy lên, Đồng Lôi không nhúc nhích, con ngươi đen như mực lẳng lặng nhìn đôi “Bích nhân” trên đất.

Kim Tư Hàm thấy tất cả ký giả đều đưa mũi nhọn nhắm ngay Đồng Lôi, khóe miệng hiện lên nụ cười đắc ý.

Đáng tiếc, cô ta không hài lòng được bao lâu.

Đồng Lôi từng bước một đi về phía Lục Tử Hiên ngã xuống đất, không có đỡ Lục Tử Hiên dậy, mà là chăm chú nhìn chằm chằm Kim Tư Hàm, ánh mắt kia hình như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.

“Tiểu thư, cô đã thích bị đánh như vậy, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho cô.” Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một cái tát thanh thúy đánh vào mặt Kim Tư Hàm, nhìn khí thế nhất định là rất tức giận, Đồng Lôi cô lương thiện cũng không phải là để cho người khác khi dễ.

Kim Tư Hàm sửng sốt, ngơ ngác che gò má của mình, không thể tin được cô gái đánh mình chính là cô gái bị người ta vứt bỏ trong đêm tân hôn, sau đó nhìn đám ký giả đang nhốn nháo một chút, lệ giống như mưa, làm bộ đáng thương nói: “Lục phu nhân, làm sao cô có thể đánh tôi, rõ ràng là Tử Hiên không yêu cô, là anh ấy uống say mới đưa tôi tới khách sạn.”

“Thật sự là như vậy?”

“Đúng vậy!”

Hôm nay quá nhiều chấn động, các ký giả có chút không xuể rồi, rối rít quăng ánh mắt khinh thường đến Đồng Lôi, khóe mắt Kim Tư Hàm xẹt qua một tia hung ác, muốn đấu với tôi sao, Hừ!

“Đúng vậy, tôi là Đồng Lôi.” Đẩy Kim Tư Hàm ra, đỡ Lục Tử Hiên dậy.

“Cô thật sự là Lục phu nhân sao?”

“Thật là nhìn không ra.”

“So với trong hôn lễ chênh lệch rất nhiều đấy?”

Nghe được bọn họ nói chuyện, Đồng Lôi trợn mắt một cái, nói nhảm, hiện tại cô mặc áo ngủ, không giày, tóc rối bời , có thể so sánh với lúc kết hôn sao?

“Lục phu nhân, cô vừa rồi tới khách sạn là bắt kẻ thông dâm sao?”

“Lục phu nhân, cô gái này là người tình của Lục tiên sinh sao?”

Toàn thân Đồng Lôi cứng đờ, đột nhiên tròng mắt sáng lên, khiêu khích nhìn về phía Kim Tư Hàm, giọng nói ôn hòa vang lên trên không trung: “Lúc trước chúng tôi có chút hiểu lầm, nhưng ai nói vợ chồng thì không thể cùng nhau đi khách sạn chứ?”

Kim Tư Hàm không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, chỉ là rất nhanh liền phản kích: “Cô nói láo, nhìn cô mặc đồ này căn bản là từ trong nhà chạy tới, tại sao có thể là đi vào chung, huống chi Tử Hiên là đi theo tôi vào.” Lần này cô không còn lời gì nói nữa chứ?

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!