Xe dừng trước một phố quà vặt cổ xưa, thành phố A là một thành phố phát triển khá nhanh, đối với những người sống ở tầng lớp cao trong xã hội như Lục Tử Hiên mà nói thì tỷ lệ nhìn thấy loại ăn vặt đường phố này còn thấp hơn so với nhìn thấy người ngoài hành tinh.
Lục Tử Hiên đi theo sau lưng Đồng Lôi, thỉnh thoảng quan sát.
“Em nói chính là chỗ này?”
“Đúng vậy, nếu không tôi để anh thay quần áo làm gì? Đi thôi.” Nếu làm hỏng quần áo đắt tiền kia ở chỗ này thì mình không đền nổi.
“Phố đồ bỏ đi!” Đuôi mắt Lục Tử Hiên liếc mắt liền thấy được bảng hiệu, nghiêm túc đọc, bộ dáng kia giống như là đứa bé thấy món đồ chơi mới lạ.
“Đồ bỏ đi cũng có thể ăn sao?” Nghi ngờ mở miệng hỏi.
“Ha ha ha. . . . . .” Không ngờ anh sẽ giải thích như vậy, Đồng Lôi không muốn cười cũng không được, cười đau bụng rồi, nước mắt cũng chảy ra: “Anh. . . . . . Anh quá. . . . . . Có tài rồi, đồ bỏ đi. . . . . . Cũng có thể. . . . . . Ăn sao? Ha ha. . . . . .” Cô cười vô cùng hấp dẫn.
Thỉnh thoảng có người đi ngang qua quăng tới họ ánh mắt nghi hoặc, không biết một đôi tuấn nam mỹ nữ* bọn họ đang làm gì? Chỉ là nhìn dáng vẻ bọn họ nhất định rất yêu nhau?
*tuấn nam mỹ nữ: trai đẹp gái xinh
“Này, đừng cười nữa!” Lục Tử Hiên nhìn cô cười thành ra như vậy, nhìn lại ánh mắt kỳ quái của người khác quăng tới, cũng biết mình đã nói sai cái gì rồi, lập tức che miệng của cô.
Con ngươi đen nhánh nhìn theo anh, gương mặt kìm nén đến đỏ bừng, nhìn cô kìm nén đến khó chịu, Lục Tử Hiên có chút không vui hừ lạnh một tiếng, lướt qua vai cô, một thân một mình đi về phía trước.
Đồng Lôi lắc đầu một cái, thật là một người khó tính, nhảy lên trước, bắt cánh tay anh lại, có chút ăn vạ kéo anh: “Được rồi, không nên tức giận, phố “đồ bỏ đi”, ý là nơi ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe, mặc dù là đồ ăn không tốt cho sức khỏe, nhưng khẩu vị rất tốt, đi thôi, tôi dẫn anh đi ăn ngon!”
Bọn họ ngồi trong một quán đồ nướng, quán đồ nướng vẫn là nơi mà Đồng Lôi thích nhất, mỗi lần tới đều sẽ tới ăn, cho nên chủ của nơi này dĩ nhiên nhận ra cô.
“Đồng tiểu thư, cô tới rồi?” Bà chủ là một phụ nữ hơn 40 tuổi, nhiệt tình chào hỏi Đồng Lôi.
“Dạ, bà chủ, giống như trước đây, nhưng mà lần này cho hai phần.” Đồng Lôi vô cùng quen thuộc đáp, còn thuận tiện dùng ngón tay chỉ Lục Tử Hiên đối diện.
“Em thường xuyên đến đây?” Lục Tử Hiên thuận miệng hỏi, nhìn gương mặt cô hưng phấn, anh cảm thấy cần dùng một loại ánh mắt khác để xem kỹ cô gái này, tại sao bây giờ cô cùng với bình thường chênh lệch nhiều như vậy, hay là chỉ có ở trước mặt anh mới như vậy, ít nhất ở trước mặt anh, cô căn bản là một tiểu thư khuê cát, căn bản sẽ không tích cực như vậy.
“Làm sao anh biết?” Mỉm cười nhìn anh, chưa từng cảm thấy cô cười xinh đẹp như vậy, thỉnh thoảng có đàn ông quăng tới ánh mắt hâm mộ, những ánh mắt này làm cho anh có chút không vui.
“Em xem em hiện tại nào có một chút dáng vẻ tiểu thư khuê cát? Cười bỉ ổi như vậy!” Lục Tử Hiên chán ghét nhăn lại mày, đôi môi mỏng khạc ra mấy chữ có thể khiến cho Đồng Lôi hộc máu.
Đồng Lôi không để ý tới anh, không biết cái này người lại khó chịu cái gì?
Càng ngày càng tối, người đi dạo chợ đêm cũng càng ngày càng nhiều, tiếng nói chuyện ồn ào huyên náo, mùi khói dầu nồng nặc bay tới, Lục Tử Hiên rất không thích loại địa phương này, nhìn chung quanh đầu đường một chút không phải là người buôn bán thì chính là nông dân và học sinh, nếu lúc đầu biết cô sẽ mang mình tới chỗ như thế này, anh có chết cũng sẽ không đồng ý.
Lúc này, bà chủ vừa đúng bưng vài chai bia cùng cái mâm thức ăn tới, trên cái bàn không lớn lập tức bày đầy rau trộn thịt cái gì cần có đều có.
“Bạn trai? Rất đẹp trai!” Bà chủ nhìn Lục Tử Hiên một cái, mỉm cười nhìn về phía Đồng Lôi.
“Không phải. . . . . .” Đồng Lôi liếc Lục Tử Hiên một cái, trong khoảng thời gian ngắn cư nhiên không biết nên giới thiệu thế nào, chồng sao? Họ mặc dù là thân phận như vậy, tuy nhiên không thể giới thiệu như vậy được, nếu không cẩn thận bị hai người kia biết, sẽ không tốt.
“Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi!” Cô mỉm cười giải thích, nếu như ánh mắt có thể giết người, Đồng Lôi sớm đã bị Lục Tử Hiên giết chết bằng ánh mắt không biết bao nhiêu lần rồi.
Bà chủ có chút hiểu gật đầu một cái: “Không phải bạn trai thật là đáng tiếc, một người đẹp trai như vậy, Đồng tiểu thư nhất định phải nắm chặt đấy!” Đúng vậy, dân ngoại ô như bà nơi nào kiếm được người đàn ông vừa đẹp trai vừa khí chất không tầm thường như vậy.
“Ha ha!” Cười qua loa lấy lệ.
Thấy bà chủ rời đi, Lục Tử Hiên lập tức chất vấn Đồng Lôi: “Bạn bè gì chứ, rõ ràng là chồng, tại sao có thể nói thành là bạn bè, thậm chí cũng không coi là bạn trai?” Đôi con ngươi sắc bén của Lục Tử Hiên nhìn thật sâu trong đáy mắt cô, đáng tiếc nơi đó cái gì cũng không nhìn thấy được.
“Anh trai à, tại sao anh lại tức giận chứ?” Một đứa trẻ mềm mại níu vạt áo Lục Tử Hiên lại, hai mắt vụt sáng lên nhìn anh, bộ dáng kia thật là đáng yêu.
“Người bạn nhỏ, làm sao em biết chỗ này, cha mẹ em đâu?” Đồng Lôi đưa tay ngắt gò má đứa bé trước mặt, cưng chìu hỏi ra lời, đứa bé nhỏ như vậy làm sao không có cha mẹ ở bên người, ngẩng đầu nhìn bốn phía một chút.
“Oa ——, chị là người xấu, khi dễ anh trai!” Đứa bé thật là nói khóc liền khóc, làm cho Đồng Lôi ứng phó không kịp: “Này, em rốt cuộc muốn như thế nào?” Cô thật sự là không giải quyết được vật nhỏ này, chỉ có thể cầu cứu nhìn Lục Tử Hiên, nhưng người khác lại nhíu mày ra vẻ hả hê.
Cô gái, ai cho cô không nói thật, cố chịu thôi.
“Oa. . . . . . Oa. . . . . .”
Giống như là vui mừng đủ rồi, Lục Tử Hiên kéo Đồng Lôi ở đối diện qua, khẽ hôn lên môi cô.
“Này, anh làm gì thế?” Bị nụ hôn đột nhiên hù dọa, Đồng Lôi không chút suy nghĩ đẩy anh ra, người này tại sao dưới tình huống này lại chiếm tiện nghi của mình chứ.
Lục Tử Hiên nhún nhún vai, cằm hếch lên nhìn đứa bé ở một bên, kỳ quái là nó đã ngừng khóc, còn nháy mắt nhìn, lúc này đám người ăn đồ nướng bốn phía phát ra một hồi âm thanh hâm mộ: “Bọn họ thật ân ái!”
“Đúng vậy. . . . . . Đúng vậy!”
“Con ơi, con ơi, sao con lại chạy tới đây rồi hả?” Một người mẹ tuổi còn trẻ chạy vào quán đồ nướng, lo lắng ôm đứa bé vừa ôm vừa hôn, còn bất chợt ôm đứa bé xin lỗi họ: “Thật ngại quá, quấy rầy các người, các người ân ái như vậy, đứa bé sau này nhất định sẽ rất đẹp!” Nói xong liền ôm đứa bé rời đi.
“Không phải!” Đồng Lôi lúng túng giải thích, còn Lục Tử Hiên thì tâm tình thật tốt ăn xâu nướng, chỉ vì một câu kia của cô ấy: “Các người thật ân ái, đứa bé sau này nhất định sẽ rất đẹp!”
Đồng Lôi nhất định muốn ăn đồ nướng lại không có ăn bao nhiêu, ngược lại Lục Tử Hiên cũng không phải thích ăn những thứ này thì lại ăn thật nhiều.
Tâm tình Lục Tử Hiên nhất định vô cùng tốt, nếu không trong xe thể thao lạnh tanh sao lại nổi lên âm nhạc, mà anh thỉnh thoảng cũng lộ ra nụ cười, Đồng Lôi nhìn anh, đến bây giờ cũng không biết anh đang vui mừng vì cái gì?
Xe dừng lại trước cửa biệt thự, Lục Tử Hiên vô cùng ân cần dắt cô xuống xe.
“Lục Tử Hiên, anh không có phát sốt chứ?” Tính đưa tay thử dò xét trên trán anh, không có cảm nhận được nhiệt độ khác thường: “Không có sốt, anh rốt cuộc muốn thế nào?” Cả người run một cái, quá kinh khủng: “Thật không biết anh có gì tốt, ngay cả đứa bé cũng nghiêng về anh, thật là không công bằng. . . . . .”
Anh đứng trước mặt của cô, cúi người, hơi thở ấm áp phả vào gò má trắng mịn của cô, ánh mắt rơi vào trên môi mềm mại của cô, tình hình bây giờ thật kỳ quái, cô muốn tiếp tục nói chuyện, lại bất thình lình bị anh hôn.
Đồng Lôi sợ ngây người, đôi mắt to trừng lên ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lục Tử Hiên, nụ hôn của anh rất dịu dàng, cô nhất thời có chút đứng không vững, đôi tay nhẹ nhàng vịn lên vai anh: “Nhắm mắt lại!” Anh ra lệnh, trong lòng Lục Tử Hiên thầm mắng, cô gái này mở to đôi ngây thơ khiến cho anh có cảm giác tội lỗi, chỉ là hình như cô muốn hôn tiếp, điểm này khiến anh không khỏi vui mừng.
Đồng Lôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cô nghe lời như vậy khiến anh như được cổ vũ thêm, nhiệt liệt dây dưa cùng cô, hôn đủ rồi, Lục Tử Hiên mới buông cô ra, mà lúc này cô mới biết mình đã làm một chuyện ngu xuẩn dường nào, đầu vùi thật sâu vào lồng ngực của anh không chịu ngẩng lên.
Trời ạ, cô lại có thể biết ngoan ngoãn mặc cho anh hôn.
Lục Tử Hiên cũng không định bỏ qua cho cô, đẩy hai người ra một chút, ngón tay tràn đầy hơi thở phái nam, nâng cằm lên nhìn vào mắt cô, miệng nhếch lên một nụ cười, ngón cái vuốt môi cô nhè nhẹ, cười đùa nói: “Không ngờ em thật biết nghe lời!”
Nghe anh nói như vậy, mặt Đồng Lôi lập tức đỏ lên, cũng biết anh sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể nhạo báng cô.
Buông cô ra, lướt qua cô, sau đó đi vào bên trong biệt thự, chợt xoay người bá đạo tuyên bố: “Tôi có thể phải đi khỏi một thời gian, chỉ là trong khoảng thời gian này ngàn vạn không được tiếp xúc thân mật cùng với người đàn ông khác, tôi sẽ tìm người giám sát em.”
. . . . . .
Lầu cuối bên trong phòng họp của tập đoàn Đồng thị, quản lý và bộ phận nhân tài trụ cột của công ty đều ngồi ở đây, bởi vì bọn họ nhận được thông báo —— hôm nay tổng giám đốc muốn mở hội nghị công ty.
Không khí trầm mặc đã kéo dài mười lăm phút rồi, tất cả mọi người đã không còn nhẫn nại được nữa, bây giờ đã quá giờ họp rồi, tổng giám đốc sao không đến, sắc mặt mỗi người đều nặng nề.
Cuộc khủng hoảng kinh tế cách đây không lâu, thiếu chút nữa Đồng thị đã phá sản, nếu không phải là Lục thị kịp thời ném số tiền lớn, có lẽ mọi người bây giờ đã mất chén cơm, Đồng thị mới vừa vặn vào quỹ đạo, lại mở hội nghị công ty, không phải là lại có biến cố gì chứ, mỗi người cũng đứng ngồi không yên.
Không biết là người nào phá vỡ yên tĩnh lúc này đầu tiên: “Sao bây giờ Tổng giám đốc còn chưa tới vậy? Không phải là Đồng thị lại xuất hiện nguy cơ gì chứ?”
“Không biết, những lúc này, quán rượu của Đồng thị buôn bán tốt vô cùng, hơn nữa xu thế của cổ phiếu cũng đã quay về.” Đây là quản lý phòng thị trường lên tiếng.
“Uh!” Mọi người âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy sẽ không phải là, bởi vì nguy cơ lúc trước, muốn chỉnh đốn lần nữa, những người này của chúng ta có thể thất nghiệp hay không?” Mọi người mới vừa buông lỏng, trong lòng lập tức căng lên, cũng giương mắt nhìn quản lý bộ phận nhân sự.
“Ách ——, trước mắt tôi không có nhận được bất kỳ thông báo nào.” Quản lý bộ phận nhân sự xoa xoa cái trán đổ mồ hôi, ông ta quả thật không rõ lắm.
Nhóm người nhân tài kinh doanh này, khi nào thì bọn họ thê thảm như vậy.
“Các người đã muốn biết như vậy, tới hỏi tôi không phải tốt hơn sao, các người lúc nào thì nhát gan như vậy, chỉ là đứng trước một cái nguy cơ nho nhỏ, các người liền sợ đến như vậy, vậy cơ nghiệp của Đồng thị làm sao trông cậy vào các người, nhìn các người như vậy tôi thật nghi ngờ Đồng thị có phải đã xong đời rồi hay không, các người không phải là nhân tài kinh doanh sao, kỳ tài khách sạn sao? Chỉ bằng dáng vẻ đạo đức như thế của các người mà có thể kinh doanh Đồng thị thuận lợi một lần nữa, tôi thấy rất nghi ngờ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!