Đồng Lôi thu lại tất cả quà tặng, bỏ vào một bên trong ngăn kéo.
Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, không biết quen biết với anh em bọn họ là chuyện tốt hay chuyện xấu?
“Rè rè. . . . . .” Tiếng điện thoại di động rung lên, Đồng Lôi thuận tay cầm lên nhìn, tin nhắn, ai sẽ gởi tin nhắn cho cô, nén nghi ngờ xuống, hiển thị đến từ “Anh hai.”
“Lôi Lôi, gây nhiều phiền phức cho em, thật sự xin lỗi!”
Ngước mắt, liếc nhìn về phía phòng giám đốc, vừa vặn ngăn cách bởi lớp kính thủy tinh, Lục Minh Hạo vẫy tay với cô.
“Anh hai, không sao đâu.” Nhấn mấy chữ rồi gởi đi.
“Rè rè. . . . . .”
“Ngày hôm qua, về nhà trễ như vậy, Tử Hiên có trách em không?”
Đồng Lôi sửng sốt, động tác cầm điện thoại di động cứng lại, khẽ ngồi thẳng người, trong đầu vẫn thoáng hiện hình ảnh lúc đi ra ngoài của anh tối hôm qua, bộ dạng rời đi của anh tối hôm qua, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Những lời mình nói có quá đáng hay không?
Thật lâu Lục Minh Hạo không nhận được tin nhắn của cô, lại nhìn thấy cô ngồi ở đó sững sờ, liền nhanh chóng gởi một tin nhắn: “Em không sao chứ? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Chấn động bất ngờ làm cô lấy lại suy nghĩ, không trả lời tin nhắn của Lục Minh Hạo mà đứng dậy đi tới phòng nghỉ, cô hơi lo lắng cho anh, không thể chờ đợi liền gọi điện thoại xác nhận.
“Đô —— đô ——” Âm thanh không ngừng vang lên, nhưng đầu kia không ai bắt máy.
“Sao lại không nhận điện thoại, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Đầu Đồng Lôi nhanh chóng đầy mồ hôi, nhưng trên tay động tác gọi điện thoại vẫn không dừng lại.
Bên trong phòng bao xa hoa của quán Bar
Tiếng chuông điện thoại lanh lảnh vang lên, Lục Tử Hiên say khướt nằm ngang trên ghế sa lon, tiếng ồn ào này hình như không có ảnh hưởng gì đến anh, ngược lại Trác Nhiên bên cạnh lại bị đánh thức, nhíu nhíu mày, không nhịn được móc điện thoại di động trong túi, phát hiện không có động tĩnh gì, mới đá đá Lục Tử Hiên trên ghế salon: “Này, mau nghe điện thoại.”
“Đừng làm ồn.” Lục Tử Hiên đẩy chướng ngại vật đang quấy rầy giấc ngủ của mình ra, lật người tiếp tục ngủ, xem ra tối hôm qua thật sự uống không ít, như vậy cũng không đánh thức được anh.
Nhưng điện thoại kia vừa ngừng một chút sau lại bắt đầu kiên nhẫn vang lên.
Trác Nhiên hình như có chút phiền não, mi tâm anh tuấn hơi nhíu lại, ngồi dậy, bắt đầu lục loại trong túi của Lục Tử Hiên, trong miệng vẫn đang mắng chửi.
“Alo. . . . . .” Nhanh chóng ấn nút nghe, giọng nói hơi trùng xuống, chứng tỏ hiện tại anh đang rất tức giận, nếu không có chuyện gì quan trọng, anh nhất định sẽ giết người gọi điện thoại.
“. . . . . .”
“Alo. . . . . .” Không nghe bên kia nói chuyện, Trác Nhiên cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, đã kết nối sao lại không có âm thanh, chưa từ bỏ ý định xác nhận lần nữa với phía bên kia điện thoại: “Thật xin lỗi, hình như tôi nhầm số!” Bên đầu kia điện thoại truyền đến một âm thanh ngọt ngào.
Không giải thích được, anh dám khẳng định người này là cố ý, tức giận cúp điện thoại, khi nhìn thấy người gọi tới, trên môi nhếch lên một nụ cười nham hiểm, nhanh chóng gọi lại.
Giọng nữ vui vẻ giống lúc nãy truyền đến.
“Này, tôi mới vừa. . . . . .” Cô mới vừa xác nhận lại, cô không gọi sai số điện thoại, chỉ là không biết vì sao âm thanh không phải Lục Tử Hiên, mới có thể vội vã tắt máy.
“Cô không có gọi nhầm, tôi là Trác Nhiên bạn của Tử Hiên, cô là ai?” Trác Nhiên hình như muốn trêu chọc cô.
“Tôi là Đồng Lôi, chào anh.”
Nghe được câu trả lời của cô, Trác Nhiên cười, thật là một cô gái nhỏ thông minh, biết Tử Hiên sẽ kiêng kỵ, cho nên không làm rõ quan hệ với anh, nói thẳng ra tên của mình, hai nhà Đồng Lục kết thân chấn động như vậy, là bạn của Tử Hiên nên sẽ nghe qua tên của cô, như vậy cũng không thất lễ lại tỏ rõ thân phận.
“Tử Hiên uống say, cô mau tới đây một chuyến.”
Đồng Lôi không biết mình làm như thế nào chạy ra ngoài, thậm chí không xin phép ông chủ, ngăn một chiếc taxi lại, trực tiếp chạy đến quán Bar, bình thường thì quán Bar buổi tối mới có khách, thời điểm cô đến nơi, bên trong nhân viên còn chưa đi làm.
Ở trước một cửa phòng đang mở nửa chừng, cô nhẹ nhàng dừng bước.
“Lục Tử Hiên. . . . . .” Líu ríu gọi.
“Đồng Lôi?” Là Trác Nhiên, bạn của Lục Tử Hiên, Đồng Lôi biết, mới vừa giới thiệu trong điện thoại.
“Tiểu Mạt. . . . . . Tiểu Mạt. . . . . .” Âm thanh khổ sở truyền ra.
Nghe được anh mê sảng, Trác Nhiên cau mày, anh cũng không nghĩ đến ở trong tình huống này Tử Hiên lại gọi tên tiểu Mạt, nhìn lại cô gái ở cửa một chút, cô hình như cũng không để ý.
Đẩy cửa vào, nhẹ nhàng ngửi một cái, mùi rượu nồng nặc kích thích lỗ mũi của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại, đến gần anh, gương mặt tuấn tú mê người giờ phút này hiện ra khổ sở dữ tợn.
“Anh ấy sao lại uống nhiều rượu như vậy?” Ngón tay gẩy gẩy mấy chai rượu đang nằm tán loạn trên bàn, không phải là anh uống hết mấy chai rượu này chứ?
“Không biết, có thể là tâm trạng không tốt?” Trác Nhiên tà tà tựa vào cạnh cửa, lẳng lặng nhìn cái người gọi là Lục phu nhân, da thịt trắng nõn, gò má đỏ thắm, cánh môi y hệt hoa hồng, đặc biệt là đôi mắt linh hoạt kia, thấy thế nào cũng là một cô gái nhỏ ít trải sự đời, lần này Tử Hiên gặp phiền toái rồi.
“Tiểu Mạt. . . . . . Tiểu Mạt. . . . . . đừng bỏ anh lại. . . . . .” Vẫn như cũ là giọng nói khổ sở, giống như cả thế giới đều đen tối, anh đang nằm mơ, Đồng Lôi nhíu nhíu mày, ngồi xổm người xuống, muốn vuốt lên mi tâm đang nhíu chặt của anh, một lực đạo thật lớn không hề báo trước tấp qua, cả người Đồng Lôi liền rơi vào một lồng ngực thật lớn.
“Tiểu Mạt, đừng rời xa anh. . . . . .” Vừa định giãy giụa, ở bên tai vang lên âm thanh dịu dàng, Đồng Lôi ngước mắt thấy được một gương mặt bất an, cả người cứng lại, tiểu Mạt là người anh yêu sao?
Khóe miệng khổ sở cười một tiếng, nhẹ nhàng đẩy tay của anh, nhìn Trác Nhiên vẫn đang xem trò vui ở cửa, cái miệng nhỏ nhắn khẽ động: “Làm phiền anh giúp tôi đưa anh ấy về nhà.”
Trác Nhiên khẽ gật đầu, anh chợt hiểu ra, tại sao Tử Hiên nói cô chiếm được cảm tình của mọi người Lục gia, trên người của cô hình như có sức hút, anh thậm chí cảm thấy bộ dạng cười khổ của cô khiến người khác đau lòng.
“Tiểu Mạt là cô gái trước kia anh ta thích nhất.” Không biết vì nguyên nhân gì, khi Trác Nhiên dìu Tử Hiên rời khỏi phòng bao, tự nhiên quỷ thần xui khiến nói lên những lời này.
Đồng Lôi kinh ngạc ngẩng đầu, người đàn ông hơi lầm lì này khiến cô kinh ngạc, khẽ vuốt cằm, liếc nhìn người đàn ông đang nằm ở trong xe, rũ mắt xuống, cô gái anh thích nhất không có liên quan đến cô, nhưng tại sao trong lòng lại khó chịu như vậy?
— —— BỔ SUNG THÊM — ——
Chương 17: Tử Hiên say rượu
Đồng Lôi thu lại tất cả quà tặng, bỏ vào một bên trong ngăn kéo.
Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, không biết quen biết với anh em bọn họ là chuyện tốt hay chuyện xấu?
“Rè rè. . . . . .” Tiếng điện thoại di động rung lên, Đồng Lôi thuận tay cầm lên nhìn, tin nhắn, ai sẽ gởi tin nhắn cho cô, nén nghi ngờ xuống, hiển thị đến từ “Anh hai.”
“Lôi Lôi, gây nhiều phiền phức cho em, thật sự xin lỗi!”
Ngước mắt, liếc nhìn về phía phòng giám đốc, vừa vặn ngăn cách bởi lớp kính thủy tinh, Lục Minh Hạo vẫy tay với cô.
“Anh hai, không sao đâu.” Nhấn mấy chữ rồi gởi đi.
“Rè rè. . . . . .”
“Ngày hôm qua, về nhà trễ như vậy, Tử Hiên có trách em không?”
Đồng Lôi sửng sốt, động tác cầm điện thoại di động cứng lại, khẽ ngồi thẳng người, trong đầu vẫn thoáng hiện hình ảnh lúc đi ra ngoài của anh tối hôm qua, bộ dạng rời đi của anh tối hôm qua, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Những lời mình nói có quá đáng hay không?
Thật lâu Lục Minh Hạo không nhận được tin nhắn của cô, lại nhìn thấy cô ngồi ở đó sững sờ, liền nhanh chóng gởi một tin nhắn: “Em không sao chứ? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Chấn động bất ngờ làm cô lấy lại suy nghĩ, không trả lời tin nhắn của Lục Minh Hạo mà đứng dậy đi tới phòng nghỉ, cô hơi lo lắng cho anh, không thể chờ đợi liền gọi điện thoại xác nhận.
“Đô —— đô ——” Âm thanh không ngừng vang lên, nhưng đầu kia không ai bắt máy.
“Sao lại không nhận điện thoại, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Đầu Đồng Lôi nhanh chóng đầy mồ hôi, nhưng trên tay động tác gọi điện thoại vẫn không dừng lại.
Bên trong phòng bao xa hoa của quán Bar
Tiếng chuông điện thoại lanh lảnh vang lên, Lục Tử Hiên say khướt nằm ngang trên ghế sa lon, tiếng ồn ào này hình như không có ảnh hưởng gì đến anh, ngược lại Trác Nhiên bên cạnh lại bị đánh thức, nhíu nhíu mày, không nhịn được móc điện thoại di động trong túi, phát hiện không có động tĩnh gì, mới đá đá Lục Tử Hiên trên ghế salon: “Này, mau nghe điện thoại.”
“Đừng làm ồn.” Lục Tử Hiên đẩy chướng ngại vật đang quấy rầy giấc ngủ của mình ra, lật người tiếp tục ngủ, xem ra tối hôm qua thật sự uống không ít, như vậy cũng không đánh thức được anh.
Nhưng điện thoại kia vừa ngừng một chút sau lại bắt đầu kiên nhẫn vang lên.
Trác Nhiên hình như có chút phiền não, mi tâm anh tuấn hơi nhíu lại, ngồi dậy, bắt đầu lục loại trong túi của Lục Tử Hiên, trong miệng vẫn đang mắng chửi.
“Alo. . . . . .” Nhanh chóng ấn nút nghe, giọng nói hơi trùng xuống, chứng tỏ hiện tại anh đang rất tức giận, nếu không có chuyện gì quan trọng, anh nhất định sẽ giết người gọi điện thoại.
“. . . . . .”
“Alo. . . . . .” Không nghe bên kia nói chuyện, Trác Nhiên cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, đã kết nối sao lại không có âm thanh, chưa từ bỏ ý định xác nhận lần nữa với phía bên kia điện thoại: “Thật xin lỗi, hình như tôi nhầm số!” Bên đầu kia điện thoại truyền đến một âm thanh ngọt ngào.
Không giải thích được, anh dám khẳng định người này là cố ý, tức giận cúp điện thoại, khi nhìn thấy người gọi tới, trên môi nhếch lên một nụ cười nham hiểm, nhanh chóng gọi lại.
Giọng nữ vui vẻ giống lúc nãy truyền đến.
“Này, tôi mới vừa. . . . . .” Cô mới vừa xác nhận lại, cô không gọi sai số điện thoại, chỉ là không biết vì sao âm thanh không phải Lục Tử Hiên, mới có thể vội vã tắt máy.
“Cô không có gọi nhầm, tôi là Trác Nhiên bạn của Tử Hiên, cô là ai?” Trác Nhiên hình như muốn trêu chọc cô.
“Tôi là Đồng Lôi, chào anh.”
Nghe được câu trả lời của cô, Trác Nhiên cười, thật là một cô gái nhỏ thông minh, biết Tử Hiên sẽ kiêng kỵ, cho nên không làm rõ quan hệ với anh, nói thẳng ra tên của mình, hai nhà Đồng Lục kết thân chấn động như vậy, là bạn của Tử Hiên nên sẽ nghe qua tên của cô, như vậy cũng không thất lễ lại tỏ rõ thân phận.
“Tử Hiên uống say, cô mau tới đây một chuyến.”
Đồng Lôi không biết mình làm như thế nào chạy ra ngoài, thậm chí không xin phép ông chủ, ngăn một chiếc taxi lại, trực tiếp chạy đến quán Bar, bình thường thì quán Bar buổi tối mới có khách, thời điểm cô đến nơi, bên trong nhân viên còn chưa đi làm.
Ở trước một cửa phòng đang mở nửa chừng, cô nhẹ nhàng dừng bước.
“Lục Tử Hiên. . . . . .” Líu ríu gọi.
“Đồng Lôi?” Là Trác Nhiên, bạn của Lục Tử Hiên, Đồng Lôi biết, mới vừa giới thiệu trong điện thoại.
“Tiểu Mạt. . . . . . Tiểu Mạt. . . . . .” Âm thanh khổ sở truyền ra.
Nghe được anh mê sảng, Trác Nhiên cau mày, anh cũng không nghĩ đến ở trong tình huống này Tử Hiên lại gọi tên tiểu Mạt, nhìn lại cô gái ở cửa một chút, cô hình như cũng không để ý.
Đẩy cửa vào, nhẹ nhàng ngửi một cái, mùi rượu nồng nặc kích thích lỗ mũi của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại, đến gần anh, gương mặt tuấn tú mê người giờ phút này hiện ra khổ sở dữ tợn.
“Anh ấy sao lại uống nhiều rượu như vậy?” Ngón tay gẩy gẩy mấy chai rượu đang nằm tán loạn trên bàn, không phải là anh uống hết mấy chai rượu này chứ?
“Không biết, có thể là tâm trạng không tốt?” Trác Nhiên tà tà tựa vào cạnh cửa, lẳng lặng nhìn cái người gọi là Lục phu nhân, da thịt trắng nõn, gò má đỏ thắm, cánh môi y hệt hoa hồng, đặc biệt là đôi mắt linh hoạt kia, thấy thế nào cũng là một cô gái nhỏ ít trải sự đời, lần này Tử Hiên gặp phiền toái rồi.
“Tiểu Mạt. . . . . . Tiểu Mạt. . . . . . đừng bỏ anh lại. . . . . .” Vẫn như cũ là giọng nói khổ sở, giống như cả thế giới đều đen tối, anh đang nằm mơ, Đồng Lôi nhíu nhíu mày, ngồi xổm người xuống, muốn vuốt lên mi tâm đang nhíu chặt của anh, một lực đạo thật lớn không hề báo trước tấp qua, cả người Đồng Lôi liền rơi vào một lồng ngực thật lớn.
“Tiểu Mạt, đừng rời xa anh. . . . . .” Vừa định giãy giụa, ở bên tai vang lên âm thanh dịu dàng, Đồng Lôi ngước mắt thấy được một gương mặt bất an, cả người cứng lại, tiểu Mạt là người anh yêu sao?
Khóe miệng khổ sở cười một tiếng, nhẹ nhàng đẩy tay của anh, nhìn Trác Nhiên vẫn đang xem trò vui ở cửa, cái miệng nhỏ nhắn khẽ động: “Làm phiền anh giúp tôi đưa anh ấy về nhà.”
Trác Nhiên khẽ gật đầu, anh chợt hiểu ra, tại sao Tử Hiên nói cô chiếm được cảm tình của mọi người Lục gia, trên người của cô hình như có sức hút, anh thậm chí cảm thấy bộ dạng cười khổ của cô khiến người khác đau lòng.
“Tiểu Mạt là cô gái trước kia anh ta thích nhất.” Không biết vì nguyên nhân gì, khi Trác Nhiên dìu Tử Hiên rời khỏi phòng bao, tự nhiên quỷ thần xui khiến nói lên những lời này.
Đồng Lôi kinh ngạc ngẩng đầu, người đàn ông hơi lầm lì này khiến cô kinh ngạc, khẽ vuốt cằm, liếc nhìn người đàn ông đang nằm ở trong xe, rũ mắt xuống, cô gái anh thích nhất không có liên quan đến cô, nhưng tại sao trong lòng lại khó chịu như vậy?
“Thật nặng. . . . . .” Thân thể nhỏ nhắn của Đồng Lôi đỡ Lục Tử Hiên, giờ phút này, anh say khướt giống như khối sắt, ép tới mức cô thở hổn hển, không ngờ anh lại nặng như vậy.
“Không có chuyện gì uống nhiều rượu như vậy làm gì, anh có rất nhiều người tình mà? Tôi đúng là ngớ ngẩn mới đưa anh về nhà. . . . . .” Đồng Lôi nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút oán trách nói, ít nhất cô nói không sai, không biết có bao nhiêu cô gái đã tới căn biệt thự này?
“Đừng rời xa anh. . . . . .” Anh vẫn còn nỉ non khổ sở.
Đồng Lôi nhìn anh một cái, tựa anh vào cạnh cửa, thò một tay vào trong túi xách, móc ra cái chìa khóa mở cửa, đặt anh nằm ở trên sô pha.
Lắc đầu một cái, cô thật không cách nào tưởng tượng được lúc trước là người đàn ông quang vinh chói lọi, cũng sẽ có lúc như vậy, đứng dậy muốn đi tìm một cái khăn lông, nhưng, tay của cô lại bị người đàn ông này cầm thật chặt, ngay cả nằm mơ cũng bá đạo như vậy.
Đồng Lôi ngồi xổm xuống ở bên cạnh anh, nhíu nhíu mày, ghé vào bên lỗ tai anh: “Anh buông tay ra, tôi đi lấy khăn lông.”
Dỗ nửa ngày, Lục Tử Hiên mới nghe lời y hệt đứa bé, nới lỏng tay đang siết thật chặt ra, lúc này cô mới rãnh tay đi đến phòng tắm lấy khăn lông tới, giúp anh lau, có một lúc, Đồng Lôi thậm chí cảm thấy nếu như đây là lúc anh có ý thức, vậy sẽ hạnh phúc dường nào.
“Thật khó chịu, ách. . . . . .ách. . . . . .” Một tiếng nỉ non khổ sở, Đồng Lôi tỉnh lại từ trong suy nghĩ, Lục Tử Hiên khó chịu lật người lại, thoải mái nôn ra, một tay dịu dàng vỗ vỗ sau lưng anh, một tay cầm sọt rác, thở dài, thật may là cô đã sớm chuẩn bị sọt rác, nếu không nhất định sẽ ói trên thảm trải sàn.
Thời điểm Đồng Lôi sửa sang lại, Lục Tử Hiên nặng nề ngủ laị lần nữa, cầm một cái mền trên giường đắp lên trên người của anh, nhìn tư thế ngủ của anh trong lúc nhất thời lại mất hồn, tay thon nhẹ nhàng lau gương mặt hoàn mỹ của anh, tự lẩm bẩm: “Tại sao anh lại chán ghét tôi như vậy? Không biết hình dáng người con gái anh thích nhất ra sao? Tại sao cô ấy lại rời xa anh?”
Lục Tử Hiên uống say, cũng vì anh mà trong nhà không có lấy một người giúp việc, với lại, mình còn có công việc, nếu như muốn ở lại chỗ này, chỉ sợ khi anh tỉnh lại sẽ không vui.
Nhiều lần do dự, Đồng Lôi lấy điện thoại của Lục Tử Hiên, từng cái tin nhắn mập mờ xuất hiện trước mắt, trong lòng ê ẩm, đây là chồng của cô đó, những cô gái này thiệt là, tức giận tra trong điện thoại, tùy tiện gọi một số.
“Alo, xin chào, xin hỏi hiện tại có rãnh không?”
Mỹ nữ một: “Cô là ai ? Sao dùng điện thoại của Tử Hiên, cô bây giờ ở nơi nào? Tôi nhất định sẽ giết cô con hồ ly tinh này”
“. . . . . .” Bất đắc dĩ cúp điện thoại, cô tìm người tới chăm sóc anh, cũng không muốn tìm người đánh nhau.
“Alo, xin chào, hiện tại có rãnh không?”
Mỹ nữ hai: “Cô là ai? Tôi đang ở nhà đây?”
“Tôi là ai không quan trọng, chỉ là. . . . . .”
“. . . . . . Tiểu yêu tinh, còn không mau tới đây, điện thoại của ai vậy?” Một giọng nam mập mờ truyền đến.
“. . . . . . Ừm, anh nhẹ một chút!”
“Pặp” Đồng Lôi lạnh đến buồn nôn, trực tiếp cắt điện thoại.
“Anh đó, thật là đáng thương.” Nhét điện thoại di động vào trong túi Lục Tử Hiên lần nữa: “Thật không biết anh thích cái gì ở những cô gái kia, không phải chua ngoa thì là. . . . . . , ai da, thôi, hãy tìm những người khác đi.”
Cầm điện thoại của mình lên, mới phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, đều cùng một số điện thoại, điện thoại di động vừa bị chấn động, lại đặt ở trong túi xách cho nên mới không phát hiện.
Không chút do dự, Đồng Lôi bấm số này.
“Alo, Lôi Lôi. . . . . .” Điện thoại kết nối, truyền tới bên tai âm thanh lo lắng của Lục Minh Hạo.
“Anh hai. . . . . .” Cố ý đè thấp âm thanh, tránh ầm ĩ đến Lục Tử Hiên đang ngủ, “Anh hai, em đang cần một người giúp việc, có thể không?”
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Lục Minh Hạo giống như rất hồi hộp, bởi vì cô nghe được tiếng cái ghế ma sát khi đứng lên.
“Anh hai, anh không cần lo lắng, chỉ là Tử Hiên uống say, trong nhà không có ai, em muốn. . . . . .” Đồng Lôi vội vàng giải thích.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!