CHƯƠNG 261
Đường Hoài An ngồi trong phòng làm việc đếm thời gian, kể từ ngày hôm đó qua đi, Mạc Tư Quân đang ở trong biệt thự Hoài Viên vỏn vẹn một tuần.
Ngày hôm nay đúng lúc là thời gian anh về Mạc thị.
Đường Hoài An đứng dậy, lấy tờ đơn thỏa thuận ly hôn cô đã chuẩn bị từ sớm từ trong tủ pha lê, còn mở ra xem một chút, phía trên có chữ ký của cô, chữ viết gần như là nét chữ cứng cáp, đó là cái tên mà cô viết xuống với 100% quyết tâm.
Trên bàn làm việc màu đen có đặt một chồng tài liệu thật dày, là phần hợp đồng của đối tác gửi tới, phó tổng giám đốc Mạc thị chỉ có ký danh là cô đã ký tên rồi, mà bây giờ cần phải có chữ ký của Mạc Tư Quân.
Trước khi chưa được bổ nhiệm làm phó tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị, Đường Hoài An chỉ phụ trách công việc của bộ phận thiết kế váy cưới, nhưng mà sau khi được thăng chức làm phó tổng giám đốc, cô lại phụ trách thêm nhiều nghiệp vụ khác nữa, phạm vi sản nghiệp thuộc Mạc thị rất rộng.
Nhưng mà thật ra thì nói dễ nghe một chút là phụ trách, nói không dễ nghe một chút, Đường Hoài An cũng chỉ là đang làm việc vặt mà thôi, ngay cả loại chuyện nhỏ nhặt như đưa hợp đồng ký tên như thế này, vậy mà Mạc Tư Quân cũng chỉ rõ để cô làm.
Đường Hoài An đưa tay kẹp hai phần đơn thỏa thuận ly hôn giữa xấp tài liệu, sau đó kiểm tra cẩn thận một chút, cô căn bản không hoàn toàn chắc chắn đối với việc mà mình sắp làm. Bây giờ, cô cũng chỉ có thể cầu nguyện.
Cầu nguyện Mạc Tư Quân sẽ không phát hiện trong hợp đồng có được xen lẫn cái gì khác.
Bởi vì quá khẩn trương, lực chú ý của Đường Hoài An đều đặt trên tài liệu ở trong tay, lúc đi đến chỗ rẽ, khóe mắt nhìn thấy có một người đang vội vã đi tới từ chỗ đối diện, bỗng nhiên tài liệu ở trong tay bị hất tung, tờ giấy màu trắng rơi đầy đất, trái tim của cô bỗng nhiên nắm chặt. Ngẩng đầu lên nhìn, là Hứa Cát Anh.
Đường Hoài An vội vàng ngồi xổm xuống nhặt tài liệu lên, lúc này Hứa Cát Anh cũng ngồi xổm xuống.
“Đừng có động vào đồ của tôi.”
Giọng điệu của Đường Hoài An rất tỉnh táo, nhưng mà không có ai biết thật ra trong lòng của cô đang gợn sóng dữ dội.
Nhưng Hứa Cát Anh vẫn có thể thoáng nhìn thấy năm chữ to “đơn thỏa thuận ly hôn” được viết trên tờ giấy nào đó vẫn chưa kịp nhặt lên, trong mắt của cô ta hiện lên vẻ đắc ý.
Lại nhìn cảnh tài liệu rơi vãi tán loạn, cô ta đã hiểu đại khái, trong giọng nói mang theo một tia trào phúng: “Muốn dùng loại phương thức này để anh ta ký tên vào đơn ly hôn à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!