Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mỹ Nhân Áp Chế Tổng Tài Hung Tàn

Chỉ có trong lòng có tình yêu, không phải ngày nào cũng sẽ là tuần trăng mật ư…

Dịch Tân khó có khi cảm thấy 囧.

Xem ra, suy nghĩ của anh về vợ mình lại là một chuyện khiến anh cảm thấy hứng thú.

Nhưng mà, trong lòng anh nghĩ vậy cũng bởi vì… Anh cho là mình hiểu được nội tâm của cô.

Không phải sao? Không có người phụ nữ nào mà không mong đợi tuần trăng mật của mình.

Đôi mắt của Dịch Tân khẽ híp lại, nhìn cô thật lâu. Lúc này, nụ cười của cô rất gượng gạo, hình như đề nghị của anh thật sự đã làm cô khó xử.

Anh có chút nhức đầu, day day huyệt thái dương. Với quyết định cô, anh muốn bản thân mình phải kiên nhẫn.

Anh hỏi: “Thật sự không muốn hưởng tuần trăng mật sao?”

Nghe thấy anh hỏi, cô ngượng ngùng nói: “Thật sự anh không cảm thấy cuộc sống bây giờ của chúng ta, mỗi ngày đều là tuần trăng mật sao?”

Cô cô gắng khắc chế mới không nói ra những lời trong lòng đang nghĩ: Nếu như không phải, vậy anh thật sự chính là cầm thú!

Dịch Tân nghe đến đây, đột nhiên khuôn mặt dãn ra, ánh sáng trong mắt xẹt qua: “Tân Hoành.”

Da đầu Tân Hoành không nhịn được căng thẳng: “Cái gì?”

“Cuộc sống là cuộc sống, tuần trăng mật là tuần trăng mật. Cuộc sống như vậy, anh cảm thấy rất tốt, nhưng mà tuần trăng mật, vẫn còn thiếu.”

Đột nhiên Tân Hoành rất muốn khóc: “Như vậy… Đã rất tốt rồi… Vẫn còn thiếu, vậy anh còn muốn như thế nào?”

Đại Thiếu Gia! Thật sự anh muốn em chết dưới hoa mẫu đơn anh mới cam tâm sao?

Đúng, mặc dù Dịch Tân là đóa Mẫu Đơn, mặc dù cô rất yêu thích, nhưng mà không cần phải phong lưu đến mức đi làm quỷ như thế chứ…

Dịch Tân chỉ thấy vẻ mặt vô cùng rối rắm nhưng không thể làm gì của Tân Hoành, trong mắt hiện ý cười: “Tuần trăng mật, anh sẽ thoả mãn tất cả những ảo tưởng của một cô gái như em.”

Anh nhìn sâu vào mắt cô, lặp lại một lần nữa: “Là cô gái, không phải là của một người phụ nữ. Anh nói như vậy, em hiểu ý của anh chứ?”

Trong phút chốc, Tân Hoành chỉ cảm thấy nỗi đau buồn không thể kìm nén trong nháy mắt như đình trệ, rồi sau đó như biến mất. Cô sững sờ nhìn Dịch Tân, lại thấy trong ánh mắt anh hiện lên vẻ cưng chiều, trong nét mặt hoàn toàn không thấy sự lười biếng vốn có, lúng túng hỏi: “Cho nên, ý của anh là, hôn nhân của chúng ta càng ngày càng…”

Cô cố gắng suy nghĩ một chút, mới nghĩ đến một từ: “Trẻ tuổi, là ý này sao?”

Kết hôn trước, yêu sau; làm phụ nữ trước, làm con gái sau… Cô vốn muốn nói càng ngày càng trẻ, nhưng lại cảm thấy cái từ này không được may mắn, nhất định người này sẽ không thích, trẻ tuổi… Có lẽ cũng là ý này thôi.

Dịch Tân Nhất cười: “Là ý này.”Lại hỏi lại: “Cho nên, tuần trăng mật còn muốn không?”

Tân Hoành cảm thấy có một chút rối rắm, mặc dù biết ngoài miệng thì người này nói như vậy, nhưng đến lúc đó, tất cả mọi chuyện không phải đều do anh định đoạt sao? Nhưng mà… Khi cô kết hôn là lúc vẫn còn trẻ, bây giờ thanh xuân như đang vẫy tay với cô…

Động lòng, cô cắn răng một cái,nói: “Muốn!”

Vì vậy, hai người đã đạt được nhận thức chung về chuyện tuần trăng mật như th. Chính xác mà nói, không nằm ngoài dự liệu, Dịch Tân đã đạt được kết quả như mong muốn một lần nữa.

Khoảng thời gian gần đây, thời gian làm việc của Tân Hoành rất cố định, rất chính xác, nhưng mà đúng giờ này cũng không có nghĩa đúng với cái khác. Bởi vì trong nhà có một bạo quân… Bởi vậy mà khiến cho thời gian nghỉ ngơi trở nên bất tiện. Bình thường, đúng buổi chiều là Tân Hoành xuất hiện ở công ty của Dịch Phong Nghiêu, sau đó lại rời khỏi trước khi Dịch Phong Nghiêu tan việc.

Nếu như Dịch Tân rảnh rỗi thì sẽ tự mình đến đón người; nếu như anh không đến được, thì sẽ cẩn thận dặn dò Nguyên Thâm đến đón Tân Hoành.

Rất nhiều lần, ngay cả đại thiếu gia như Dịch Phong Nghiêu cũng không nhịn được cảm khái. Tân Hoành đến nơi này làm, rõ ràng giống như thiếu phu nhân đến uống trà chiều mà thôi!

Nhưng mà, tuy nói như vậy nhưng hiệu suất công việc của Tân Hoành thật sự rất cao. Mỗi ngày, thời gian cô đến công ty đều rất ít, xem một chút tài liệu, không tới một tháng mà đã tìm hiểu được rất nhiều các hạng mục… Thậm chí tài chính cũng tăng lên chỉ qua vài nét bút quan trọng.

Mặc dù Tân Hoành là người của Dịch Tân, nhưng Dịch Phong Nghiêu không có ý che giấu điều gì với cô. Về điều này, không chỉ một lần anh ta bày tỏ suy nghĩ trước mặt của Tân Hoành, thể hiện mình đã dùng người thì không nghi ngờ, ám chỉ bản thân là một vị lãnh đạo anh minh. Với Tân Hoành, đó không phải là một loại tin tưởng. Ngụ ý chỉ là: Tân Hoành, cô có biết phải báo đáp tôi thế nào chưa? Biết chưa biết chưa? Nhớ phải tìm Dịch Tân đến để báo đáp tôi đó!

Lúc ban đầu, mấy lần Tân Hoành chỉ cười nghe một chút, gật đầu một cái, bày tỏ lãnh đạo anh nói đúng. Càng về sau, Dịch Phong Nghiêu không thấy bớt đi chút nào, rốt cuộc Tân Hoành không thể nhịn được nữa, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không nỡ bỏ đứa nhỏ là không phải sói đội lốt sao?”

Lấy lòng tôi mà thôi.

“Hơn nữa, nếu như Dịch Tân muốn thì cơ cấu Viễn Thịnh của anh cũng đủ biến hoá đến nghiêng trời lệch đất. Đến lúc đó, toàn bộ những thứ cơ mật ngày hôm nay chẳng phải cũng sẽ trở thành đống giấy vụn hay sao? Nếu đã có thể đoán được trước tương lại không xa, vậy bây giờ quý giá những thứ đồ như vậy làm cái gì?”

Từ đó, rốt cuộc Dịch Phong Nghiêu cũng biết thu lại. Hơn nữa còn rất nhiều lần ám thị ở trước mặt của Tân Hoành: Tân Hoành à, phụ nữ quá thông minh cũng không tốt, cẩn thận Dịch Tân không cần cô!

Sau này, khi Dịch Phong Nghiêu phách lối đe dọa rất nhiều lần, Tân Hoành nhẹ nhàng cau mày, nói: “Tổng giám đốc! Anh nói không đúng.”

Trong lòng Dịch Phong Nghiêu cười thầm, trên mặt lại trầm xuống, hỏi: “Không đúng chỗ nào?”

Tân Hoành rất lâu mới nói: “Tôi cũng không biết không đúng ở chỗ nào. À! Hay để tôi gọi điện thoại hỏi Dịch Tân đi, để anh ấy đến nói cho anh biết được không?”

Dịch Phong Nghiêu bị sặc café ở trong miệng, vừa ho khan dữ dội còn vừa muốn ngăn cản dáng vẻ chuẩn bị gọi điện thoại cho Dịch Tân của Tân Hoành: “Không cần, cô nói đúng!”

Đùa sao! Nếu để Dịch Tân biết anh ta đe dọa Tân Hoành, khích bác tình cảm vợ chồng bọn họ, thế thì anh ta làm gì còn đường sống nữa!

Đến lúc này, rốt cuộc Dịch Phong Nghiêu hoàn toàn không có lời nào để nói với Tân Hoành.

Đương nhiên Tân Hoành sẽ không đi để ý những chuyện nhỏ nhặt này. Mỗi ngày Dịch Tân đều quấn quýt lấy cô, ngay cả khi đi làm cũng không bỏ qua cho cô, vậy mà cô còn có thể biết được nhiều như vậy, chỉ có thể nói, cô thật sự đã tốn không ít tâm tư.

Bởi vì quan tâm, cho nên mới phải tốn tâm tư.

Tân Hoành mơ hồ nhận ra, Viễn Thịnh chính là phần nhỏ của nhà họ Dịch. Nếu như cô muốn hiểu được người đàn ông kia thì nhất định phải nắm được rõ Viễn Thịnh như lòng bàn tay. Muốn giữ lấy Viễn Thịnh cần thủ đoạn, kiên quyết, thậm chí… Tàn nhẫn, để phát triển nó gấp mười lần..

 

Vậy mà, khi biết được càng nhiều, hiểu được càng nhiều thì trái tim cũng càng dễ dàng đau đớn. Cái cảm giác đau đớn đến vô lực đó không sâu sắc nhưng lại rất dài.

Thật ra, không phải Dịch Tân dễ dàng có được.

Bây giờ, người ta chỉ thấy anh đang đứng ở trên cao, được mọi người cúi đầu nghe theo, chỉ một ánh nhìn tuỳ ý của anh cũng có thể dùng tính mạng của một người bình thường ra trao đổi mà không mất công sức gì. Tuy nhiên, gia tộc mà anh dẫn dắt là một gia tộc hưng thịnh từ lâu. Khi gia tộc đó lớn mạnh đang trong thời kì đỉnh cao thì anh vẫn còn là một đứa trẻ, vẫn còn nương tựa vào mẹ bên nước Mĩ xa xôi.

Ông ấy và gia tộc đó tựa như đã sớm trải qua vô số thăng trầm, từ vinh quang đến nhục nhã, khiến cho nó trở nên kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức không ai bì được. Một người đàn ông kiêu ngạo như thế, làm sao có thể để ý đến một đứa trẻ còn nhỏ tuổi chứ? . . . Hơn nữa, còn là một trẻ không phải người cùng họ với mình.

Vậy mà, cho đến hôm nay, Tân Hoành đã thấy một ông già như vậy cũng cúi đầu khúm núm trước cậu bé không phải người cùng họ với mình.

Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, quy luật nhân quả luôn luôn tồn tại.

Lúc Dịch Tân trở lại nhà họ Dịch là khi năm tuổi; năm nay anh đã hai mươi chín tuổi. Ngắn ngủn hơn hai mươi năm, mọi người chỉ thấy một Dịch Tân luôn từng bước lên đỉnh cao, chỉ có Tân Hoành mới cảm nhận được để có được thành tựu như vậy, có phải người đàn ông đó đã phải nỗ lực rất nhiều mới có thể có được không?

Mà tất cả những nỗ lực chia đều cho nhiều năm qua, vậy anh đã phải chịu đựng bao nhiêu? Thời gian càng ngắn, cái giá phải trả lại càng cao!

Không thể phủ nhận, Dịch Tân rất cường đại, cường đại đến mức khiến người ta hoa mắt. Ở anh hội tụ cả sự kiên quyết và năng lực khiến người khác loá mắt, nhưng cũng khiến cho cô. . . Đau lòng.

Thật ra thì, những điều cô và anh từng trải qua trước kia cũng tương tự nhau.

Cả một chặng đường cô trải qua vừa cực khổ lại vừa xót xa trong lòng, mãi cho đến khi hai mươi tuổi, cũng chỉ là có thể miễn cưỡng bảo toàn được mìn. Mà những thứ cô có thể làm đã là cực hạn rồi, hoặc là nói đó là điều cực hạn cô có thể chống đỡ được.

Mà khi anh hai mươi tuổi, nghe nói đã đưa nhà họ Dịch tiến thêm một bước, toàn bộ nhà họ Dịch bắt đầu tôn kính anh như một vị thần.

Nếu như lấy thời gian để trả giá thì đó chính là kết quả của sự nỗ lực.

Tân Hành chỉ biết cô đã nỗ lực hết mức rồi, nếu phải nỗ lực nhiều hơn nữa thì có lẽ cô cũng không thể chịu đựng được. Nhưng mà, rất rõ ràng, sự nỗ lực mà chồng của cô bỏ ra là điều mà cô hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Lòng người đều do máu thịt tạo thành, không có người nào trời sinh đã có sự kiên cường không ai sánh nổi.

Mỗi một cậu bé khi được sinh cũng chỉ là một cục thịt, ngay cả xương cũng vẫn còn nhỏ bé, mềm nhũn.

Mà khi những đứa trẻ khác còn đang được cẩn thận che chở thì Dịch Tân phải học cách trở nên tàn nhẫn để làm cho mình nhanh chóng trưởng thành để trở nên cường đại, khuếch trương hơn nữa để có thể làm hài lòng ông cụ đã trải qua bao thăng trầm trong cuộc sống.

Khi Tân Hoành có những suy nghĩ cẩn thận về Dịch Tân thì cô cũng không nỡ.

Không nỡ để anh nhíu mày, không nỡ khiến cho anh không vui, sau đó là tình cảm của cô giành cho anh khiến ngay cả cô cũng không ngờ.

Trước kia khi ở bên cạnh Dịch Tân, Tân Hành chưa từng nghĩ tới tình yêu của cô có thể nóng bỏng như thế, có thể nóng bỏng đến mức khiến trái tim cũng bị bỏng đến đau đớn.

Mà điểm tiến bộ nhất, trực tiếp nhất là những lợi ích mà Dịch Tân mang lại rất nhiều. Tuy rằng Tân Hoành mệt mỏi, nhưng mà những cử chỉ lại có chút dung túng, . . . Thậm chí là cổ vũ?

Dịch Tân không phải là người lương thiện, nếu ở trong nghề cô đã ám chỉ với anh, sao anh còn có thể lương thiện được chứ? Trước sau như một, tác phong chiếm đoạt lấy cô của anh vẫn không hề buông lỏng.

Vì vậy đã tạo thành hình thức sống chung như bây giờ giữa hai người : Cô dung túng —— Anh được voi đòi tiên —— Cô lại dung túng —— Anh lại tiến thêm bước nữa —— Cô không có nguyên tắc —— Anh không có giới hạn.

Cũng vì sự nhẹ dạ của mình mà Tân Hoành rối rắm mấy lần. Nhưng Dịch Tân là người thế nào chứ, những gì cô rối rắm, anh đều có thể nhìn thấy được. Cũng không nên vọng tưởng cầm thú sẽ không biết thoả mãn mà bỏ qua miếng mồi ngon trước mặt. Anh chỉ biết lợi dụng những lúc thần trí cô mơ hồ thì không chút kiêng kỵ mà chiếm đoạt càng nhiều, tuỳ theo ý mình.

Cứ như vậy, cuộc sống của người cướp đoạt và người bị cướp đoạt, giữa người dung túng và người được voi đòi tiên, cuối cùng cũng hài hoà đầm ấm.

Mãi cho đến một ngày, sự ngọt ngào trong lòng của Tân Hoành trở nên rối rắm khi người kia xuất hiện một lần nữa.

Một ngày kia, trước khi tan ca thì Dịch Tân gọi điện thoại cho cô, nói cho cô biết buổi tối anh có buổi xã giao, Nguyên Thâm sẽ đến đó cô về nhà. Cô biết con người của anh, có thể giành nhiều thời gian ở bên cô như vậy đã không dễ dàng rồi. Cho nên tới bây giờ, cô đều không làm phiền đến công việc của anh, chỉ nói được.

Anh lại dặn dò: “Hôm nay sẽ về khá muộn, một mình em ngủ trước, không cần chờ anh, nhớ chưa?”

Tân Hoành bật cười: “Em buồn ngủ thì tự nhiên sẽ ngủ thôi, anh không cần bắt em dậy khi đang ngủ là tốt rồi.”

Ở trong điện thoại, Dịch Tân cười khẽ, gọi: “Tân Hoành.”

“Sao vậy?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!