Tối đó, sau khi hai người về nhà, Dịch Tân bảo Tân Hoành làm cơm sớm một chút, ăn uống dọn dẹp, đi tắm rửa xong là nhanh chóng ôm cô lên giường.
Thủ đoạn của Dịch Tân rất lợi hại, không lâu sau, Tân Hoành đã xụi lơ trong lòng anh, nhớ tới quyết tâm muốn tiết chế chuyện cuộc sống vợ chồng lúc trưa, cũng chỉ có thể là trong suy nghĩ…
Ở bên cạnh, Dịch Tân hôn cô, nhìn thấy vẻ rối rắm trên mặt cô thì cười khẽ. Lại trêu chọc dụ dỗ cô đến khi cô thở khẽ.
Mới có một buổi tối anh đã bắt đầu thích cái nơi này rồi. Vốn còn ghét bỏ vì quá nhỏ, không đủ tận hứng, nhưng trải qua một tối hôm qua, anh phát hiện, nhỏ cũng có cái thú vui của nhỏ, ở đâu, lúc nào, cũng có thể ôm được cô, yêu thương cô.
Đây chính là không gian chỉ thuộc về riêng hai người anh và cô, không có ai quấy nhiễu, càng không quấy nhiễu ai.
Anh nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong đầu lại xuất hiện một từ: yêu động.
Trong mắt không kiềm chế được nụ cười sâu hơn, môi lưỡi anh lại đi lên lần nữa, một đường thẳng đến bên tai cô, thấp giọng khàn khàn nói cho cô từ anh mới nghĩ ra.
Thủ hạ lại hơi động, cô run lên liếc anh một cái, nhưng bởi vì hai cơ thể còn đang quấn lấy nhau, khiến ánh mắt kia như nhuốm thêm vẻ kiều mị.
Vừa nhìn thấy, linh hồn anh đã rung động, lập tức cúi đầu hôn lên môi cô. Không có chút chậm trễ, trực tiếp cạy hai hàm răng, khẽ cắn lấy đầu lưỡi cô, nhẹ nhàng cuốn lấy không ngừng dây dưa.
Anh hôn quá mức gấp gáp, quá mức kịch liệt, không lâu sau cô đã cảm thấy không khí bị hút cạn, không thể hô hấp, không nhịn được mới đẩy anh ra.
Anh cười một tiếng, buông môi cô ra, hôn tới bên vành tai cô, nhỏ giọng nhả từng chữ: “Em nói, về nhà nói cho anh biết cái gì?”
Thân thể cô căng cứng lên, giả ngu nói: “Ai nói, không nhớ nữa.”
Anh cười khẽ, như không thèm để ý, chỉ có ánh mắt là càng đầy vẻ tà ác nồng đậm.
Phía dưới, chợt bị anh đẩy vào một ngón tay, cô cuống quít cắn môi, híp mắt nhìn anh. Thế nhưng anh lại bất động, cô bị bức cho không tiến không lùi được, khó chịu uốn éo cơ thể.
Thế nhưng anh lại chỉ nhìn cô, giọng nói mười phần tà ý: “Ai nói?”
Tân Hoành nổi giận, cắn răng: “Em nói.”
Anh chợt nhẹ nhàng động tay, thấy mặt cô thoáng giãn ra, anh lại dừng, hỏi tiếp: “Vậy nói cái gì bây giờ?”
Rõ ràng biết là đang bị anh trêu chọc, Tân Hoành chỉ cảm thấy khuất nhục, trong lòng hơi giận, muốn túm lấy tay anh đẩy ra. Nhưng cô đã bao giờ là đối thủ của anh đâu, qua lại hai lần, không chỉ có thân thể bị anh khống chế gắt gao, ngay đến hai tay cũng bị anh dùng một tay túm chặt, cũng không nhúc nhích được nữa.
Thân thể chỉ có thể để anh tùy ý chơi đùa.
Tân Hoành vừa gấp vừa giận, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Anh thấy sắc mặt cô đỏ lên, cười khẽ: “Thật sự không nhớ được à? Vậy để anh nhắc em, anh nói, trở về cũng nhớ làm cho anh hài lòng, nhớ ra chưa?”
Anh nói xong, lại hôn cô một cái.
Cô tức giận, rướn người cắn anh.
Cơ thể thơm tho mềm mại của cô nằm dưới thân anh, da thịt trơn nhẵn trắng ngán mê người, tình yêu với cô đã sớm ngấm vào máu tủy anh, cũng chỉ có thể khắc chế mà yêu cô, lúc này bị cô cắn, ngược lại cảm giác đau nhói trên môi lại càng kích thích anh. Ngón tay dùng sức thăm dò sâu hơn vào trong thân thể cô.
Khoái cảm đột ngột phía dưới làm cô hít sâu một hơi, nước mắt cũng theo đó chảy ra.
Anh nhìn thấy thì kinh hãi, cuống quít lui ra ngoài. Động tác của anh quá nhanh, làm cô lần nữa bị kích thích, gắt gao cắn chặt răng.
Anh chỉ thấy cô uất ức, ôm cô vào trong ngực, dịu dàng hôn lên nước mắt cô: “Sao vậy? Anh làm em đau rồi à?”
Anh ôm lấy cô, vì thế mà gông cùm xiềng xích trên tay cô cũng được nới lỏng, cô vừa được tự do đã đẩy anh ra: “Anh tránh ra!”
Đột nhiên cô òa khóc, đẩy anh ra, thoáng chốc làm Dịch Tân gấp đến lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt, chỉ nghĩ là anh đã làm cô bị thương, cuống quít buông cô ra, nhìn xuống.
Cô làm sao mà chịu được cái này, vội vàng ôm đầu anh kéo lên, cô quàng tay qua gáy anh, rúc đầu vào hõm vai anh khóc: “Anh bắt nạt em, em thật là khổ sở.”
Anh nghe thế thì biết cô không có việc gì, lúc này mới yên lòng trở lại, ôm lấy cô, khẽ khẽ vỗ lên vai cô, thở dài: “Anh bắt nạt em lúc nào chứ? Đồ ngốc, là anh đang yêu em.”
Cô ở trong lòng anh lắc đầu nguầy nguậy: “Anh chính là đang bắt nạt em.”
Dịch Tân làm sao mà chịu đựng được dáng vẻ nửa giận dỗi nửa nũng nịu này của cô, sợ rằng lúc này cô có bảo anh đã giết người, anh cũng sẽ nhận tội không chút do dự. Ôm cô chặt hơn, anh dùng giọng nói yêu thương dỗ dành: “Được, được, là anh không đúng, là anh sai rồi.”
Anh nhận sai, cô cũng không buông anh ra, vẫn chôn đầu trong hõm vai anh như cũ, chỉ có nước mắt là từ từ ngừng chảy.
Lúc này anh mới yên lòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, dùng chăn bọc lấy cơ thể cô, ôm cả người lẫn chăn vào lòng nằm xuống, lại âu yếm hôn lên trán cô.
Tắt đèn. Sau đó yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Ngược lại Tân Hoành cảm thấy trong lòng không yên, tự động nhích lại gần hơn trong ngực anh, cho đến khi nghe được nhịp thở ổn định quen thuộc của anh.
Ở trong bóng đêm, cô nhẹ giọng gọi tên anh: “Dịch Tân.”
“Hửm?” Anh đáp, giọng nói khàn đục không rõ tiếng.
Cô thấy trái tim mình đập nhanh hơn, tự bình ổn lại một chút rồi mới nói: “Chỉ cần anh hứa sau này không bắt nạt em nữa, vậy em… em sẽ nói cho anh biết.”
Lòng anh khẽ động, đương nhiên anh biết cô nói những lời này là có ý gì.
Ôm chặt lấy người trong ngực, anh nhỏ giọng đồng ý: “Được.”
Anh nói xong, cô lại không lên tiếng khiến lòng anh gấp gáp, nhưng bởi vì lời vừa hứa nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể hồi hộp lẳng lặng chờ đợi cô trong bóng tối.
Mà Tân Hoành cũng không dễ dàng gì, cô chỉ hôn anh thật nhanh ở nơi công cộng, lại bị anh túm chặt không tha, nhất định hỏi cô tại sao. Thật ra thì cũng có chút gì đó. Trước giờ, tâm tình cô đều rất kín kẽ, cử chỉ hành động cũng không bao giờ bạo dạn như vậy, sao có thể không có nguyên nhân được?
Anh nói, anh đang muốn vui vẻ với cô, cô nhất thời kích động là một nguyên nhân, thật ra thì cảm giác cũng không phải là không chút động lòng…
Chính cô cũng không biết bắt đầu từ khi nào, tình cảm của cô đối với anh lại nhiệt tình đến thế, có thể khiến cô kích động bỏ qua đạo đức tu dưỡng suốt hơn hai mươi năm.
Có trời mới biết, trước kia cô vẫn cho rằng, hôn hít ôm ấp trước mặt mọi người ở nơi công cộng là một hành động —— đồi phong bại tục!
Mà cô, đã không thể kiềm chế được mình mà bị người ta lôi kéo thành đồi phong bại tục.
Cô rất vất vả mới dám làm chuyện xấu một lần, người này còn không bỏ qua cho cô, càng muốn chèn ép cô hơn.
Trong lòng, một mặt thì rung động, một mặt lại sợ hãi, cứ như vậy mà mâu thuẫn, Tân Hoành chỉ có thể yên lặng không biết nói thế nào.
Nhưng người nọ thì không yên nổi, lúc này vẫn còn đang trêu chọc cô: “Em nói đi, anh đang lắng nghe đây.”
Cô cắn răng, ngoan cố xê dịch cơ thể trong lòng anh, đưa mặt sát đến bên tai anh: “Em hôn anh là bởi vì…”
“Em yêu anh.”
Ba chữ cuối cùng, giọng nói của cô nhỏ như tiếng muỗi, nhưng dù có thế, hai vành tai cũng đã nóng bừng lên.
Mặc dù nói rất khẽ, nhưng anh vẫn nghe được rõ ràng. Trong nháy mắt, trái tim như thể ngừng đập, cả người đều cứng lại căng thẳng.
Tình cảm của cô, anh đều biết, lúc ở trong siêu thị, cô ngại ngại ngùng ngùng nói về nhà sẽ nói cho anh biết thì anh đã mơ hồ đoán ra rồi. Chẳng qua là khi ba từ kia được cô nói ra một cách chân thật như vậy, anh vẫn không làm sao tả hết được rung động trong lòng.
Giữa cô và anh, có lẽ cho tới giờ chỉ thiếu một chút lãng mạn. Trước nay bọn họ chỉ gọi thẳng tên đầy đủ, cả họ và tên của nhau, Tân Hoành, Dịch Tân. Tân Hoành chính là một cô gái ngốc nghếch, không biết thế nào là tạo lãng mạn. Còn Dịch Tân, có thể làm bất cứ điều gì bằng bất cứ giá nào cho cô, một khi là liên quan đến cô, lại không tự chủ được mà chiều theo ý cô.
Trước đêm ở bệnh viện kia, anh chưa bao giờ nói ra ba từ kia. Khi cuối cùng anh cũng nói ra được với cô thì ngoại trừ cơ thể run nhẹ và vòng tay ôm anh chặt hơn, cô không bày tỏ thêm điều gì khác nữa.
Nếu không phải anh cảm thấy rõ ràng cơ thể cô nóng đến phát run, thậm chí anh còn hoài nghi không biết có phải cô đang vờ như không nghe thấy gì không.
Nhưng anh cuối cùng cũng hiểu ra, cũng không cưỡng cầu cô. Thậm chí anh cũng không kì vọng cô có thể nói với anh ba từ này, anh chỉ muốn cô nghe anh nói là được rồi, ít nhất, cũng đừng làm bộ không nghe thấy…
Nhưng lúc này, khi cô thật sự nói ra.
Trước nay, anh là người vẫn sống nơi đầu sóng ngọn gió, quanh mình đều là những phong ba mãnh liệt, chưa bao giờ được trải qua cuộc sống gió yên sóng lặng, cho dù có cũng chỉ là giả, để lừa anh rơi vào dòng nước xoáy hiểm ác hơn. Còn anh, từ lâu cũng đã luyện cho mình nguyên tắc sinh tồn, chơi lòng người, thậm chí chơi mạng người, anh đều có thể chơi đùa, nhưng không bao giờ nghiêm túc tham gia vào, nếu không sẽ lập tức bị tổn thương.
Cho tới khi gặp Tân Hoành, anh biết rằng, nếu như có một ngày cô trở thành kẻ địch của anh, nhất định anh sẽ vô cùng thảm hại, sẽ bại trận với hai bàn tay trắng, cái gì cũng mất sạch.
Giống như bây giờ, rõ ràng trong lòng đã sớm hiểu ra, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng cô nói ba từ ấy, giống như một tên ngốc không có khả năng suy luận vậy.
Không biết ư? Không ngờ tới ư?
Làm sao có thể! Anh luôn biết Tân Hoành là người chưa bao giờ biết giấu giếm, anh chỉ cần nhìn một cái là biết được hết. Từ khi ở trong siêu thị cô hôn anh một cái, anh đã hiểu ra rồi, chắc chắn không sai.
Nhưng rõ ràng đã biết vậy, vẫn cứ giả vờ như không. Cô mang đến cho anh vui mừng, cảm động trào dâng.
Sau đó, anh nghe thấy giọng nói cứng ngắc ngây ngẩn của chính mình: “Lặp lại một lần nữa, có được không?”
Như một thiếu niên chưa trải sự đời.
Lần này, đến lượt Tân Hoành hóa đá. Cô thật vất vả mới thổ lộ được… Sao lại nhận được kết quả thế này?
Cuối cùng anh lại không nghe thấy lời thổ lộ khó khăn lắm cô mới nói được.
Nói không ra được cô có bao nhiêu mất mát, còn có một chút tức giận, giọng cô buồn buồn chán nản: “Không nghe thấy?”
Anh thì muốn gạt cô nói thêm mấy lần: “Em nói nhỏ quá.”
Tân Hoành nhăn trán: “Nếu đã không nghe được, coi như em chưa nói gì, hủy bỏ.”
Cô tức giận nói xong thì thấy vành tai đau nhói, người nọ đã cúi người cắn cô một cái, cô đang đau lại nghe anh thấp giọng khiển trách: “Không cho phép hủy bỏ!”
Cô hừ nhẹ: “Không phải là không nghe thấy sao?”
Anh than khẽ: “Tân Hoành.”
Cô rất không tình nguyện lên tiếng: “Hả?”
“Em thật chẳng đáng yêu chút nào cả.”
Tân Hoành: “…”
Tuy anh nói vậy, nhưng môi lưỡi đã chậm rãi di chuyển trên da thịt cô, thân thể anh lại căng thẳng nóng rực, hơi thở thô dày phả lên người cô. Từ biểu hiện đến ánh mắt của anh, không có chút nào cảm thấy cô không đáng yêu cả.
Tân Hoành dịu dàng đáp lại, chủ động sáp lại gần anh hơn một chút, một cánh tay nhỏ nhắn vòng qua bên hông tráng kiện của anh, thấp giọng nói: “Dịch Tân, lần này anh nhớ nghe cho rõ, có được không?”
Động tác của anh đột nhiên hơi chậm lại.
Cô cẩn thận bò đến bên lỗ tai anh, hơi thở thơm như hương hoa lan: “Em yêu anh.”
Thật ra giữa hai người bọn họ, không chỉ có Dịch Tân chiều chuộng cô, có lúc Tân Hoành cũng rất bao dung đối với anh thậm chí còn dung túng đến mất hết nguyên tắc. Rõ ràng anh nghe thấy, cô biết, thính lực anh tốt như vậy, làm sao có thể không nghe thấy? Chỉ là, khi anh cực kỳ trẻ con đòi cô nói lại lần nữa, lòng cô vẫn mềm ra đến rối tinh rối mù.