Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mỹ Nhân Áp Chế Tổng Tài Hung Tàn

Tâm tư như thế, lại có thể che giấu mà không lộ, gần như không có một kẽ hở nào cả.

Thế nhưng, cho dù là như vậy, vẫn như cũ bị người đàn ông này liếc mắt một cái, liền bị nhìn thấu triệt để.

Ở trước mặt anh,vốn những thứ ấy cái gọi là tâm tư uyển chuyển, trò chơi tình yêu tinh diệu cỡ nào đi nữa, tất cả, chẳng qua là một hồi cười nhạo mà thôi. Hao hết tâm tư, tự cho là mình thông minh, lại không biết rằng, cái tâm tư đó đã sớm bị người ta nhìn thấu. Tựa như ngươi cho là mình mặc trên người những thứ nhất xảo đoạt thiên công ẩn hình, kỳ thực không phải là người khác cái gì cũng không nhìn ra, chẳng qua là do chính ngươi cố làm ra vẻ huyền bí để một phen lấy lòng mọi người. Như vậy, không phải cười nhạo thì là cái gì?

Tân Hành chỉ cảm thấy trong lòng chết lặng, bị một đôi mắt của người đàn ông nhìn thấy hoảng sợ.

Nhịn không được, đối với anh, hô nhỏ, “Anh thực sự thật đáng sợ!”

Dịch Tân cũng chỉ hơi mắt liếc nhìn cô, tầm mắt lưu động, “Làm sao lại kinh ngạc vậy? Đây cũng không phải là ngày đầu tiên em biết anh?”

Tân Hành lắc đầu, “Không, ánh mắt của anh quá độc ác, làm em sợ hãi, sợ em đối với anh những tâm tư đó, kết quả là, ở trong mắt anh, cũng bất quá chỉ là một hồi cười nhạo mà thôi.”

Cô nói xong, ánh mắt của anh bỗng nhiên ngưng lại, chỉnh đốn lại, mới nói, “Em có phải là hay không có chút buồn lo vô cớ? Em cũng không đối với anh có cái gì tâm tư, cần gì phải sợ bị anh nhìn thấu?”

Thanh âm của anh, nửa thật nửa đùa; bên môi cười như không cười.

Tân Hành trong đầu suy nghĩ hỗn độn, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực,cô nhịn không được ủy khuất, ngước mắt nhìn anh, “Anh có thể công bằng một chút sao?”

Anh nhíu mày, “Anh có lỗi gì sao?”

Cô bị anh ngăn lại, trong lòng tức giận nhưng cũng không nói lại được anh, chỉ bị tức giận nghiêng đầu quay đi, không muốn nhìn anh.

Mặt bị anh dùng lực bắt quay trở lại, buộc nhìn thẳng vào ánh mắt thâm trầm của anh.

“Em xem, em vốn là như vậy, đơn giản liền buông tha cho anh, cho tới bây giờ cũng sẽ không tốn nhiều tâm tư muốn đem anh lưu lại.”

Trong lòng cô đau khổ, hỏi lại, “Em muốn giữ anh, liền giữ được sao?”

Anh híp mắt lại, lại bồi cho cô thêm một tội, “Nhìn coi, không chỉ không tốn tâm tư giữ anh mà còn vẫn chưa tin anh.”

“Anh!” Cô chán nản, cắn răng nói, “Anh chỉ biết lên án em, lại không xét lại chính mình, là chính anh giỏi nhất những chuyện tàn nhẫn còn muốn em đối với anh có lòng tin! Em khổ sở một thời gian, anh chẳng những không an ủi em mà còn cùng người phụ nữ khác cười cười nói nói, liếc mắt đưa tình. Mà em ngay cả tức giận với anh đều không thể, anh có thể vì giận em, xoay người liền đi ôm phụ nữ,em ngay cả không thoải mái đều không thể nói, nếu không, anh liền. . .”

Cô nói đến đây, trong lòng bỗng nhiên nổi lên bao nhiêu đau xót, có chút ký ức, luôn luôn rõ ràng. Viền mắt cô lại muốn nóng lên, nước mắt liền rơi. Cô cũng không quản, tiếp tục nói, “Anh muốn em giống những người phụ nữ khác vì anh mà hao hết tâm tư, thế nhưng anh chưa bao giờ nghĩ cho em hết. Em là vợ của anh, chẳng lẽ em không đáng để anh đối với em bao dung một nhiều một chút? Anh nhất định phải bức được em và phụ nữ bên ngoài giống như nhau, vì anh, hao hết tâm tư, tranh đến đầu rơi máu chảy? Chẳng lẽ, giữa vợ chồng, trừ tâm tư tranh đoạt ra, liền không có một loại ăn ý? Một loại cùng người khác không có quan hệ, chỉ anh cùng em có ăn ý hay không?”

Cô càng nói càng về sau, nước mắt rơi càng nhanh. Anh nhìn một giọt nước mắt ươn ướt rơi xuống trong tay mình, nhưng chỉ nhìn, cũng không có phản ứng. Chỉ để cho cô nói, nói trong lòng cô có bao nhiêu ủy khuất và lên án anh.

Đến khi cô dừng lại, anh mới ôm cô vào trong lòng, nhẹ giọng nói, “Đừng khóc. Là lỗi của anh, anh hướng em nói xin lỗi, có được không?”

Anh nói xong, người trong lòng lại tập trung khóc thút thít, cũng không phản ứng gì.

Anh cúi đầu, nhìn cô.

Cô tựa vào trong ngực anh, bỏ qua những suy nghĩ kia nhìn anh, mang theo chỉ trích, “Anh không phải nói xin lỗi sao? Em không có nghe được lời xin lỗi a!”

Anh cười, tâm tình tốt trở lại, cúi đầu, hôn lên trán của cô nói, “Xin lỗi em.”

Cô lại nhất quyết không tha thứ hỏi, “Xin lỗi em vì cái gì?”

Anh ngẩng lên gần gần nhìn cô, “Xin lỗi em, mặc dù là em tức giận với anh trước, thế nhưng vẫn là anh sai rồi.”

Anh còn chưa nói xong, ngực một trận nhẹ đau, là cô dùng nắm tay đánh xuống ngực anh.

Anh cúi đầu, thấy cô chính mình mang theo oán giận nhìn anh, cười và đem quả đấm của cô bao ở trong lòng bàn tay. Lại đem cô hướng trong lòng ôm càng chặt hơn, cằm cho vào đỉnh đầu của cô, thấp giọng nói, “Xin lỗi. Em nói đúng, em là vợ của anh, đáng giá để anh dùng sự kiên trì lớn nhất cùng với bao dung để đối với em.”

Anh nói xong, lại cảm thấy thân thể trong lòng mình dần dần mềm nhũn.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng ôn nhu đi hôn môi của cô, “Chỉ là, em cũng không cho rằng cố ý chọc giận anh.”

Ngực lại lần nữa bị người khước từ.

Anh cũng không lùi, tiếp tục thấp giọng nói cho cô nghe, “Ai cũng có thể tức giận với anh, thế nhưng em thì không thể; em giận anh, anh sẽ không khống chế được chính mình.”

Thân thể rốt cuộc không hề bị cô khước từ nữa, anh thuận thế đem cô ôm đến trên người, cúi đầu, tinh tế hôn cô.

Vốn vì cô mà cố nén xuống, đến lúc này, thấy cô cũng thuận theo, trong nháy mắt liền tuôn hết ra.

Anh đem cô áp ở trên giường, nhìn cô nhắm hai mắt nhẹ nhàng ôn nhu hưởng thụ, thân thể càng nóng, sau đó, trở nên cấp bách hơn.

Liền muốn cùng lúc đi vào cô, thân thể của cô không tự chủ được co rụt lại.

Sau đó, cô mở mắt ra, tròng mắt thanh tỉnh hơn phân nửa, nhìn anh, lại rõ ràng kinh khủng.

Trong lòng anh khốn đốn, lời lẽ trở lại bên dái tai của cô, tinh tế liếm, lại thấp giọng ở bên tai cô nhẹ nói, “Xin lỗi. Lần này, anh sẽ không đem em làm đau. Ngoan, để anh yêu em thật tốt, có được không?”

Anh lại đang ở chỗ mẫn cảm nhất của thân thể cô trêu chọc một phen, rốt cuộc cô mới dần dần bình tĩnh lại. Nhưng vẫn là lúc anh tiến vào cô không tự chủ được kẹp chặt hai chân lại, chỉ là khi đó, chỉ có thể cuốn chặt ở thắt lưng anh.

Lần này, Tân Hành cảm giác được, từ đầu đến cuối anh cẩn thận từng li từng tí, ôn nhu lấy lòng cô. Cô đột nhiên cảm thấy, có lẽ, sự kiện kia không chỉ một mình cô.

Sau đó, với anh, cô liền lại không có tính tình, chỉ ôm anh, ôn nhu đáp lại.

Một lần cuối cùng đến lúc cao triều, thần trí của cô đã mai một hết, mông lung nhìn nhưng chỉ có thể nhìn đến đôi môi mỏng diêm dúa lẳng lơ kia đang khẽ mở, độ cong kia, cô nhận ra được ba chữ.

Xin lỗi em.

Trong phòng, những tia sáng đã tối dần.

Trên mặt đất, lại đột nhiên truyền đến tiếng yếu ớt nhỏ vụn, tiếp đến là những âm thanh chấn động nặng nề vang lên.

Động tác của người đàn ông cực nhanh, cấp tốc xuống giường, theo đó là một đống quần áo tán loạn trên mặt đất, sau đó lấy ra di động của cô ra. Không chút do dự tắt nguồn đi.

Tiếng động vẫn làm kinh động người đang ngủ say.

Cô khàn khàn giọng hỏi, “Ai vậy?”

Anh hừ nhẹ một tiếng, xem như là trả lời cô, lại cực nhanh nằm trở lại bên người cô, đem cô ôm vào trong lòng.

Cô vốn chỉ đang nửa mơ nửa tỉnh, mơ mơ màng màng con ngươi lúc này lại đột nhiên sáng lên, cười, sẵng giọng nói:”Bộ dạng này của anh, khiến cho người ta tưởng là chúng ta đang vụng trộm qua lại với nhau.”

Anh cúi đầu, liếc nhìncô cười,”Có em mới là người như thế?Mới mấy lần liền kêu mệt rồi.”

Lời này anh nói xong, như là tự nhiên nhất. Nàng cảm thấy mặt mình nóng lên, bất mãn nói:”Anh nói chuyện không thể uyển chuyển một chút hay sao?”

Anh cười, “Ừh, được. Uyển chuyển một chút chính là vụng trộm đều là liều chết triền miên đến sức cùng lực kiệt, chỉ là sau một khắc đó là tận thế ở làm. . .”

Anh còn chưa nói hết, cô liền lấy tay che miệng anh lại, không muốn cho anh nói nữa.

Nhưng không nghĩ tới, lòng bàn tay lại đột nhiên vừa ngứa vừa ướt, cô như là bị điện giật vậy, cấp tốc buông tay xuống, kinh sợ nhìn về phía anh, lại chỉ thấy anh cười cười và nhìn cô với cái nhìn đầy ái muội, đẹp đẽ, đầu lưỡi thậm chí nhẹ nhàng liếm quá môi. Ám chỉ đó quá rõ ràng.

Trong bụng cô bỗng nhiên nóng lên, hai mắt mở to ra. Trong lòng không cam lòng, lại thấp giọngnói: “Ít nhất em cũng đã sức cùng lực kiệt.”

Trong phòng bỗng nhiên rơi vào yên lặng.

Tiện đà, anh thấp giongj cười, đem cô ôm chặt, anh nói, “Ừh, anh biết.”

Trong lòng cô càng nóng hơn, lúc này mới hồi tỉnh, có giác cùng người đàn ông này nói chuyện, nhất định không thể để chuyện này nép sang một bên, nếu không cô xác định chắc chắn sẽ bị anh trêu đùa.

Cô liền chuyển sang đề tài khác hỏi:”Vừa rồi là ai?”

Thanh âm của anh lập tức có chút không được tự nhiên đáp, “Tang Nhuế.”

Cô nghe xong, nhớ tới chuyện đó, cũng là trong lòng hỗn độn, lại cũng không nói gì thêm, chỉ nói, “Ừh, em ra ngoài vội quá nên cũng không kịp nói với cô ấy một tiếng, cô ấy có lẽ là lo lắng cho em, anh cũng thật là, vừa hay nên nói một tiếng với cô ấy.”

Anh nghe xong, cười, nhìn cô, “Anh nói chuyện nóng nảy như vậy, cô ấy tự nhiên cũng hiểu được, lại nói, cô ấy muộn như vậy rồi còn gọi điện thoại qua đây, vốn thì có cố ý quấy rối anh và em chứ đâu có tốt đẹp gì.”

Anh nói đến đây, lại bỗng nhiên nhìn cô thật sâu hỏi, “Em nói em ra ngoài vội vàng, là sốt ruột muốn thấy anh, cho nên một khắc cũng không muốn dừng lại phải không?”

Mặt Tân Hành lập tức đầy vạch đen.

Người đàn ông này có phải là quá tự kỷ hay không!

“Không phải.” Cô ngay lập tức đáp lại.

“Quả thật là không phải?” Anh hỏi lại, hàm ý dài.

Cô liếc anh, “Em khi đó chính là đang giận dữ với anh, tức giận quá nên sao có thể không hấp tấp tới gặp anh?”

Ánh mắt anh bị kiềm hãm, tiện đà lại gật đầu, “Ừh, em nói đúng. Chỉ là, em đã giận anh sao còn chủ động muốn đi qua với anh, có thể thấy với anh cũng không chỉ là tức giận đi?”

Cô cắn răng, hung hăng nhìn anh, “Ánh mắt của anh có thể không nên độc như thế không, thiện lương một chút không được sao?”

Cô nói là tức giận vậy nhưng thực ra trong lòng lại đã sớm không ôm kì vọng đối với người này cái gì đó “Thiện lương”. Không muốn, cô nói xong, ánh mắt anh lập tức tối sầm lại, sau đó, đầu của cô liền bị áp tới lồng ngực của anh.

Cô sửng sốt.

Lại nghe thanh âm của anh ẩn ẩn có chút kích động, “Tân Hành, cám ơn em.”

Cô càng thêm sững sờ. Lúc đó lại nghe thấy anh nói tiếp,”Cám ơn em chịu tha thứ cho anh, cám ơn em ngay tại lúc đó đã điện thoại cho anh.”

Cô thấy anh thật vất vả để có thể thẳng thắn như thế nhưng trong lòng nhịn không được vẫn là run rẩy mở miệng, “Kỳ thực.Thật ra là em ấn sai rồi.”

Cô vừa mới nói xong, liền chỉ cảm thấy trên đầu buông lỏng, cô rời ra khỏi ngực của anh, môi liền bị anh đè lên.

Anh mãnh liệt hôn cô, nhất thời nhiệt tình quá mức làm cho cô luống cuống tay chân đáp lại.

Đợi đến khi anh chậm lại, anh mới buông cô ra, rồi nhẹ nhàng ôn nhu đi hôn dái tai cô, khàn khàn nói, “Em ở trên thân thể anh lý giải một chút coi tại sao thời gian ấn sai lại trùng hợp như thế.”

Cô toàn thân chấn động, đưa anh kéo rời ra một khoảng cách, khẩn trương nhìn anh.

Anh lại vân đạm phong khinh cười, ngón tay lau lau môi của cô bị anh thương yêu quá mức và hỏi:”Nếu như có một ngày anh giết Mạc Thích Thanh, em còn có thể yêu anh sao?”

Cô nhíu mày.

Anh thấy vậy, cười khẽ, cười đến có chút khổ sở, “Giết người cha quái vật, Tân Hành sẽ không yêu nữa đi?”

Chân mày cô càng nhíu chặt hơn, “Em không biết Mạc Thích Thanh thế nào, tại sao hắn lại có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của anh?”

Thân thể anh cứng đờ, chăm chú nhìn cô.

Cô lại nói, “Hơn nữa anh cũng rất kỳ quái, anh có bao giờ gọi hắn là cha đâu? Hắn đã không phụ trách đối với mẹ của anh, cũng không có trách nhiệm đối với anh thì anh cần gì phải để ý đến hắn làm chi?”

Anh bình tĩnh nhìn ánh mắt của cô, hỏi lại, “Em thực sự cho là như thế sao?”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!