Điện thoại di động kêu lên, lướt mắt nhàn nhạt liếc qua rồi cầm lên. Nhưng cũng không nói chuyện.
Đầu kia lập tức cung kính nói, “Tân thiếu, không ngoài dự đoán của ngài, người Cố gia quả thật đang ở thành phố H.”
Nhẹ nhàng khép mắt lại, khi lần nữa mở ra bên trong vẫn như cũ thâm trầm như đầm nước, “Giúp tôi đặt vé máy bay trở về, vào ngày hôm sau.”
Mệt mỏi.
“Chuyện này…” Đầu kia có chút do dự, “Có gấp quá không? Ông cụ bên kia…”
Cười lạnh, “Cứ làm theo lời tôi.”
Quá nhanh? Nguyên Thâm thật sự không biết cái gì gọi là gấp!
Nếu gấp thật thì hiện tại anh đã mang theo người phụ nữ kia trở về thành phố B từ lâu rồi.
“Vâng” Đầu kia hơi ngừng lại rồi nói, “Tân thiếu, hôm nay Phong thiếu gia đi bệnh viện.”
“Hả?” Con mắt híp lại, bên môi gợn lên nụ cười hứng thú, “Phong Dương muốn gặp Phương Vũ hay Mạc Tương Đằng?”
“Phương Vũ. Mạc Tương Đằng được Mạc Thích Thanh bảo vệ rất nghiêm mật, tạm thời Phong thiếu gia còn không đến gần được.”
Trầm ngâm một hồi lâu, nụ cười lạnh lùng bên môi lại nhếch lên xinh đẹp, “Để cậu ta đi, đừng cản. Mạng của Phương Vũ, vốn chính là nhặt được. Phong Dương đã không muốn nhìn mặt hắn, vậy chỉ có thể nói mạng hắn đã hết.”
“Vâng”
Khi cúp điện thoại trong mắt lại không thấy mệt mỏi, thay vào đó là sự quả quyết tranh đấu vốn có xưa nay. Đó là trạng thái bình thường nhất của người có thân phận như anh.
Một ngày kia, cuối cùng anh đã bỏ qua cho Mạc Tương Đằng và Phương Vũ. Bởi có một người mở lời tới anh.
Mạc Thích Thanh.
Người đàn ông mà mẹ anh yêu nhất.
Phát súng bắn đi của Tang Nhuế, vốn nhắm ngay chính trái tim Mạc Tương Đằng. Nguyên Thâm có chút kiêng kỵ, thậm chí không có sự đồng ý của anh đã tự ý đẩy Mạc Tương Đằng ra. Vì vậy, phát súng kia mặc dù nhắm trúng, nhưng cũng không phải trí mạng.
Cũng chính vừa lúc qua phát súng đó, Dịch Tân liền nhận được một cú điện thoại. Ở trong cái không khí gươm súng sẵn sàng, tiếng điện thoại đột ngột đến gần như có thể phá vỡ sự căng thẳng trong lòng mọi người.
Điện thoại tới chính là của Mạc Thích Thanh.
Dịch Tân nghe xong có chút kinh ngạc, lại cười đến nguy hiểm. Cú điện thoại lúc này, nếu như không phải nói thời khắc sinh tử cha con liên tâm, như vậy chỉ có thể nói thật sự là quá trùng hợp!
Mạc Thích Thanh xin Dịch Tân bỏ qua cho Mạc Tương Đằng.
Dịch tân cười lạnh, “Nếu người Mạc gia có thể nhanh hơn cây súng trên tay tôi, như vậy Mạc Tương Đằng có thể được cứu.”
Lời nói đó chứng tỏ sẽ không cho Mạc Tương Đằng được sống. Bởi vì, cho dù ở nơi khác thế lực của Mạc gia và Dịch gia quả thực ngang nhau, nhưng đường xa chạy tới cũng không thể nào nhanh hơn súng trên tay Dịch Tân.
Mạc Thích Thanh rõ ràng biết ý trong lời nói đó, vì vậy, ông ta đã mở miệng cầu xin Dịch Tân. Không tệ, là cầu xin, bỏ đi tôn nghiêm, cầu xin Dịch Tân bỏ qua cho Mạc Tương Đằng.
Mạc Tương Đằng là người thừa kế duy nhất của Mạc gia, không thể chết được. Dịch Tân rất rõ ràng, sóng mắt yêu mị lướt qua máu tươi ào ạt trên mặt đất của Mạc Tương Đằng, sắc môi diễm lệ, “Mạc Tiên sinh là muốn tôi nể mặt mũi của Dịch Ngưng sao?”
Dịch Ngưng, mẹ của Dịch Tân.
Đầu bên kia trong phút chốc không có một tiếng động, hồi lâu sau giọng nói vang lên lại đè nén trầm thấp, “Đúng, xin Tân thiếu nể mặt Dịch Ngưng, bỏ qua cho khuyển tử.”
Bên môi tà mị cười lạnh một cái. Dịch Tân ra lệnh một tiếng, Mạc Tương Đằng có thể không phải chết.
Dĩ nhiên, Phương Vũ coi như là tiện thể được lợi, cùng được người cứu đi.
Hai kẻ này dọa tới người phụ nữ anh yêu nhất, sao anh có thể dễ dàng bỏ qua? Cuối cùng lại có thể cho người dẫn chúng đi, cũng chỉ là anh còn có phần tự tin với kĩ thuật bắn của mình.
Phương Vũ bị bắn hai phát trên đầu gối, đủ để cho hắn sau này chỉ có thể sống dựa vào xe lăn, không nói đến phát súng gần trái tim kia, không cẩn thận, nói không chừng xe lăn cũng không cần dùng, trực tiếp sống đời thực vật.
Mà Mạc Tương Đằng, phát súng thẳng trúng kinh mạch tay phải của hắn kia, sau này, cái tay phải đó coi như hoàn toàn bị phế.
Đối với người kiêu ngạo như Mạc Tương Đằng mà nói, khiến hắn tàn phế so với chết còn khổ sở hơn!
Tân Hành, em xem, anh báo thù cho em. Không ai có thể tổn thương em, bọn họ dọa đến em, những thứ này là anh để họ trả lại cho em. Một ngày đó em lái xe chạy trốn, khuôn mặt trắng bệch, bộ dạng sợ đến nỗi ngay cả hai mắt cũng không dám chớp một cái, khiến anh đau lòng.
Luôn như vậy, mỗi một lần nghĩ đến Tân Hành, Dịch Tân sẽ mềm lòng. Cho nên, lúc có cảnh sát giao thông tới gõ cửa sổ xe, muốn mở giấy phạt thì anh lại cũng không xử lí.
“Tiên sinh, nơi này không thể dừng xe.”
Dịch Tân biếng nhác cười một tiếng, “Lần sau sẽ chú ý.”
Thái độ tốt đến độ không giống anh. Mở giấy phạt ra, suy nghĩ một chút, lại lái xe đến cửa hàng đá quý.
Tân Hành tựa trên ghế sa lon trong căn phòng, mơ mơ màng màng ngủ mất, lại bị tiếng điện thoại đánh thức. Không còn hơi sức cầm lên, vừa nhìn liền nhất thời vui mừng, cả người thoáng chốc chấn phấn không ít.
“Điền Tĩnh, đã lâu không gặp.”
Cảm xúc vốn mệt mỏi mà bởi cuộc điện thoại của bạn tốt nhiều năm, trong nháy mắt liền tan đi hơn phân nửa.
Đầu kia sang sảng cười một tiếng, “Tân Hành, tớ rất cảm động, cậu lại nhớ số của tớ.”
Tân Hoành vừa nghe vậy, trong lòng đột nhiên trầm xuống, vốn đột nhiên phấn chấn tựa như phù dung sớm nở tối tàn, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Điền Tĩnh không nói sai, Tân Hành nhìn điện thoại, nhận biết được dãy số này.
Vốn chiếc điện thoại kia đã rơi trong kho hàng của Phương gia, còn chiếc điện thoại này là cái mới, sim điện thoại cũng mới bổ sung. Bây giờ trong điện thoại cũng không có tên người liên lạc nào. Lúc này, Điền Tĩnh gọi tới, hiện trên màn hình không phải “Điền Tĩnh”, mà chỉ là một chuỗi chữ số.
Tân Hành không nhiều bạn lắm, tự nhiên nhớ số này thuộc về Điền Tĩnh, nhưng điều này không đủ lạ.
Chính là, tại sao Điền Tĩnh biết số điện thoại hiện tại của cô?
Buổi sáng lúc Dịch Tân ra cửa tiễn Nghê Tranh, đến trưa cũng không trở về nữa, Phong Dương cũng cả ngày không thấy bóng dáng. Cho đến bữa ăn tối, trên bàn ăn Dịch gia cũng chỉ có ba người Dịch lão và Tang Nhuế, Tân Hành.
Hôm nay Tân Hành cảm thấy mệt mỏi, sau bữa ăn tối cũng không cùng Dịch lão xem thi họa hạ kì làm tiêu khiển, chỉ bảo Tang Nhuế ở lại đại sảnh bồi Dịch lão, mình liền lên lầu.*
Lại đang trên ghế sa lon ôm đầu gối giật mình phát hiện đã thật lâu mà Dịch Tân vẫn chưa về, cô liền vào phòng tắm tắm rửa.
Khi cô sửa sang bản thân xong ra ngoài, một thời gian trôi qua vẫn không thấy Dịch Tân. Trong lòng có chút mất mát, cô miễn cưỡng mở tủ quần áo, định tìm bộ trang phục ăn mặc chỉnh tề một chút.
Lại thấy trong tủ quần áo, quần áo của anh và của cô quấn quít cùng một chỗ, dường như có bộ dạng thân mật.
Đối với việc bố trí trong phòng, Tân Hành và Dịch Tân là hai người hoàn toàn khác biệt. Dịch Tân trên mặt nhìn lười biếng, thật ra thì người này gần như ưa sạch sẽ; mà Tân Hành, trên mặt nhìn bình thản lịch sự tao nhã, thật ra về việc nhà thì cực kì bừa bộn, thường hay vứt bừa bãi, lại thường hay cầm đồ lung tung.
Trước đây, nếu Tân Hành cầm đồ không để lại chỗ cũ, làm xáo trộn bày trí đã sắp xếp, Dịch Tân sẽ luôn nhíu mày, sau đó yên lặng đặt đồ lại, dùng hành động bày tỏ lên án cô. Duy chỉ có ở tủ quần áo, cái tính thích sạch sẽ đến không bình thường người đàn ông này lại tha thứ cực kì, để tùy theo tính cô, cô thích để đâu thì để ở đó.
Vì vậy, tủ quần áo của họ chính là bộ dạng này, thiếu sự sắp xếp của người đàn ông, quần áo của cô và của anh trộn lẫn chung một chỗ, nếu muốn tách từng cái từng cái ra, thật đúng là phải phí rất nhiều công sức.
Trong miệng khô khốc, Tân Hành vịn vào cửa tủ quần áo, nhìn một chút liền sợ sệt.
Nếu lần này anh vẫn chọn rời khỏi cô như trước, như vậy liền giống như những bộ quần áo này quấn quít, giữa anh và cô sẽ hoàn toàn tách ra. Chỉ là đến lúc đó, cô, thật sự sẽ bỏ được anh ra từ trong sinh mạng mình sao?
“Em đang nghĩ gì thế?” Bên tai vang lên một tiếng nói, làm Tân Hành sợ hết hồn, theo âm thanh, cuống quít quay đầu.
Người đàn ông kia lại tới gần cô, lại hơi cúi đầu về phía cô. Lúc này cô cuống quít vừa quay đầu, da mặt liền vừa lúc chạm qua môi anh.
Từ trong phòng tắm đi ra, thân thể cô còn lưu lại nước ấm, khá cao, cùng anh chạm vào nhau, liền hiện ra sự lạnh lẽo trên môi anh.
Lòng cô gắt gao nhảy lên, tai nóng lên, lui lại sau lưng, muốn cách anh xa một chút.
Chỉ là chân lui về phía sau, eo vẫn không khỏi đi phía trước, căng thẳng. Anh đã vươn tay ôm cô qua, cô cả kinh, vì sợ, lại lui ra, anh liền dùng lực, hạ xuống, liền ôm cô dán trên người anh.
Môi khẽ giơ lên, tâm tình hình như không tệ, ánh mắt kia lại có quá nhiều tà khí, “Vừa rồi, là cố ý sao?”
Tân Hành nghĩ, mặt cô lúc này nhất định đã đỏ hết lên, kinh ngạc rối loạn mở to con ngươi, hướng về phía người đàn ông đang cười hài lòng lại tà tứ, lắc đầu, “Không, không phải, em… Không cẩn thận.”
Cô vừa mới nói xong, lại chỉ cảm giác trước mắt tối sầm lại, trên môi, xúc cảm lạnh lẽo lại lần nữa dán lên. Cô chỉ cảm giác toàn thân cứng đờ, thân thể có chút không phản ứng kịp, chỉ có thể trợn to mắt nhìn người nọ động tình hôn cô trước mắt.
Người đàn ông phát hiện cô không chuyên tâm, cũng không triền miên hơn, liền buông cô ra. Cúi đầu, trên môi còn mang theo chút nước, diễm lệ dưới ánh đèn.
“Ừ, anh cố ý.”
Anh nói một câu, vô cùng lẽ thẳng khí hùng. Tân Hoành khóe môi hung hăng co rút.
Thế nhưng anh lại không để ý tới cô, trực tiếp cúi đầu hít một hơi thật sâu giữa cổ cô, tư thái thật là mê say, cuối cùng còn thở dài nói, “Ừ, thật là thơm.”
Lại nhìn áo choàng tắm trên người cô, cảm khái, không khỏi tiếc hận, “Ừ, đã tắm rửa rồi hả? Thật đáng tiếc.”
Anh nói xong, mắt nhẹ nhàng liếc qua đồng hồ trên bàn. Mười hai giờ.
“Anh nghĩ, em chờ anh đến muộn như vậy, sẽ thuận tiện chờ anh tắm cùng em luôn.”
Khuôn mặt anh tiếc hận, lại giống như là thật. Nói xong, còn ôm cánh tay của cô mạnh hơn, đem hông cô áp lên thân thể của anh. Tân Hoành bị buộc khẽ động, chỉ cảm thấy chỗ mẫn cảm vừa vặn bị áp đến nơi nào đó dưới người anh. Sau đó, tinh tường cảm thấy chỗ đó của anh đang cọ sát với cô đang lúc xảy ra biến hóa.
Tai như bị phỏng, thân thể lại bỗng nhiên mềm nhũn, bị anh trêu chọc như thế, cô không tự chủ được liền cũng động tình theo anh.
Anh nhìn bộ dáng cô đỏ mặt, chỉ cảm thấy tâm tình thật tốt, trên tay càng tăng thêm lực, thân thể càng cọ sát sít sao hơn với cô, động tác đó ám chỉ dục vọng rõ ràng.
Cô chỉ cảm giác thân thể nóng lên, một luồng nhiệt lưu đã đi xuống. Cô thẹn thùng, thân thể miễn cưỡng dùng lực, đẩy anh. “Anh đừng, đừng như vậy, nhanh đi tắm!”
Anh nhíu mày nhìn cô, trêu chọc, “Tắm em sẽ cho anh tiếp tục?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!