“Làm sao cậu còn chưa đi?” Du Thần Ích trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó không để ý tới người khác, trực tiếp bỏ ra ngoài.
Lam Dật Thần vội vàng đi theo, “Này, cậu đi đâu vậy?”
“Anh họ!” Lạc Tình cũng muốn đuổi theo, nhưng lại bị Diêu Phương gọi lại. Cô quay đầy nhìn gương mặt Diêu Phương, đột nhiên cảm thấy uất ức cùng thù hận xoay người chạy lên lầu, tự giam mình ở trong phòng.
Diêu Phương đưa mắt nhìn về phía lầu trên, cho đến khi cánh cửa nặng nề đóng sầm lại, bà mới thu hồi tầm mắt, sau đó đứng lên chuẩn bị đi xuống tầng hầm, khi thấy người kia từ tầng hầm đi ra thì cả người bà lập tức trở nên ngây dại.
Đứng ở trước mặt bà lúc này không phải là ai khác, mà chính là Văn Hinh. Chỉ thấy tóc của cô xốc xếch không chịu nổi, y phục trên người cô bị phá hư, toàn thân trông vô cùng nhếch nhác.
“Cô. . . . . .” Diêu Phương nhìn gương mặt đờ đẫn của Văn Hinh, từ trước tới nay bà vốn là người tỉnh táo cùng thông minh cũng không nói nên lời.
Văn Hinh từ từ đi đến bên cạnh Diêu Phương, đột nhiên khom người cúi đầu chào, sau đó không mang bất cứ biểu tình mà chỉ lạnh lùng nói:” Thật xin lỗi, bác gái, hiện tại tôi muốn chấm dứt hiệp nghị kia, nếu như bác có bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần nói ra, tôi nhất định sẽ tận lực làm tốt.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!